80s toys - Atari. I still have
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329674

Bình chọn: 8.00/10/967 lượt.

tuy gầy nhưng trông sắc mặt vẫn tốt. Nàng cứ

mãi nhìn y qua màn nước mắt lăn dài, nói: “Đàm tỷ đã đi rồi.”

Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm, con gái của Hiếu Cảnh

hoàng đế, chị ruột của Vũ hoàng đế. Khi Vũ Đế còn bé, Thiền vu Quân Thần của

Hung Nô xâm phạm biên ải, Hoàng đế bất đắc dĩ phải gả con gái mình là Nam Cung

để cầu hòa thì Quân Thần mới bãi binh. Thiền vu Quân Thần chết đi, em trai của

hắn là Y Trĩ Tà lên ngôi. Tập tục của Hung Nô là cha chết thì con thừa kế vợ của

cha nên Trưởng công chúa phải ngậm đắng đi theo Y Trĩ Tà.

Vũ hoàng đế mấy lần đánh với Hung Nô đều chiến thắng. Tháng

Tư năm Nguyên Thú thứ hai, Trường Tín hầu dẫn một vạn kỵ binh luồn sâu ngàn dặm

tập kích vương đình ở Mạc Bắc, cứu được Nam Cung trưởng công chúa trở về. Vào

tháng Mười hai mùa đông năm Nguyên Thú thứ hai, Trường Tín hầu Liễu Duệ cưới

Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm. Từ đó về sau, vợ chồng ân ái mặn nồng. Năm

Nguyên Đỉnh thứ năm, Nam Cung trưởng công chúa qua đời. Hoàng đế đau buồn, cho

tiến hành tang lễ trọng thể, chôn cất tỷ tỷ ở Mậu Lăng.

Còn lúc này, y đột nhiên ôm chặt lấy A Kiều, không nói một lời.

A Kiều không khỏi kinh ngạc, nghĩ tới y đang đau khổ vì Trưởng công chúa qua đời

nên dịu dàng an ủi.

Lưu Triệt còn nhớ, khi hoàng tỷ bệnh nặng nằm liệt trên giường

đã từng hỏi y, “Triệt Nhi có yêu A Kiều không?” Lúc ấy y không trả lời, chỉ khẽ

gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vậy cũng tốt.” Lưu Đàm mỉm cười an tâm, biết rằng nếu là

đáp án khác thì đệ đệ nhất định sẽ không như thế. Khi đó, dù nàng đã rất suy yếu,

nhưng nét mặt vô cùng an tĩnh.

“Vậy thì ta có thể hơi an tâm rồi.”

Nếu như không như thế, nàng sợ rằng một khi ngay cả nàng

cũng xuôi tay thì trên thế gian này sẽ không còn ai đối xử với đệ đệ của mình

thật lòng nữa để rồi sẽ càng ngày càng thêm cô độc rồi cuối cùng thì dù quyền cao

chức trọng nhưng lại tịch mịch đến mức không nhận ra ngay chính bản thân mình.

“Có thể yêu một người cũng là một loại hạnh phúc.” Ít nhất,

còn có chỗ để gửi gắm tâm sự. Phật nói, đời người có tám khổ ải lớn, trong đó

có nỗi khổ yêu thương mà phải xa nhau. Nhất là yêu thương mà phải vĩnh viễn xa

cách, hiện giờ xem như là đau khổ lớn nhất. Nàng có thể yên tâm về đệ đệ nhưng

lại không yên tâm về phu quân. Dù không yên tâm thì cũng biết phải làm thế nào

chứ? Cuối cùng vẫn phải ra đi.

Năm Nguyên Đỉnh thứ năm không phải là một năm tốt cho cả Lưu

Triệt lẫn A Kiều. Trong năm này, bọn họ đều mất đi một người rất quan trọng

trong cuộc đời. Cho dù bọn họ đối với bên ngoài vẫn bình thản nhưng đến đêm

khuya gặp mặt nhau thì mới cảm nhận được sự đau đớn ở trong lòng.

“A Kiều, muội yêu Triệt Nhi sao?”

“Chẳng phải Đàm tỷ đã hỏi vấn đề này từ hồi năm Nguyên Thú

thứ hai rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng hôm nay, ta hỏi lại một lần nữa, hy vọng có

thể nghe được đáp án khác.”

Hôm đó, nàng đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đáp, “Đúng vậy, muội

yêu chàng.”

Nàng nghĩ, dần dần bản thân nàng cũng không rõ tình yêu là

gì.



Năm Nguyên Đỉnh thứ năm, Tề vương Lưu Cứ rời đất phong tới

Trường An. Chuyến đi lần này của hắn là để chịu tang. Vào năm này, triều đình để

tang hai vị công chúa, luận thân phận là trưởng bối trực hệ của các hoàng tử, mặc

dù không phải là họ gần với Vệ thị nhưng về tình về lý thì hắn cũng phải thăm hỏi.

Khi xe ngựa nước Tề tiến vào Trường An, Lưu Cứ ngồi ở trên

xe suy nghĩ mông lung. Tình thế trước mắt không phải là không tốt, Công chúa

trưởng Quán Đào là mẹ đẻ của Trần A Kiều, còn Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm

mặc dù là cô cô của cả hắn và Lưu Mạch nhưng lại thiên vị Trần A Kiều hơn. Mặc

dù bệ hạ kính trọng cả hai nhưng người đã chết như đèn đã tắt. Tình cảm dù có

sâu đậm đến mấy nhưng nếu ở trong hoàng gia vài năm cũng sẽ dần dần phai nhạt.

Lần này hai người chết đi ngược lại là một suy yếu mạnh đối với thế lực của Trần

thị.

Hắn nhớ lại lúc trước khi tới Trường An, mưu sĩ Ninh Triệt từng

nói với hắn rằng trong chuyến đi này, nếu không nắm chắc mười mươi thì nhất định

không được châm chọc Thái tử và gia tộc Trần thị. Năm trước Ninh Triệt từ Lâm

Phần trở về nước Tề đã từng nói rằng người con gái kia thật sự không phải là

nhân vật đơn giản: “Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì ta thật sự không thể nào tưởng

tượng được rằng Trần nương nương hôm nay và người tính sai ngã thảm trong vụ án

Vu cổ năm Nguyên Quang thứ năm lại là một.”

Ninh Triệt bàn tiếp, “Trần gia bây giờ đang thịnh, được bệ hạ

coi trọng, chọc tới bọn họ thì người cuối cùng chịu khổ chính là Vương gia. Cơ

hội có lợi nhất của chúng ta là thời gian. Bệ hạ đang lúc tráng niên, ở lâu với

ai thì rồi cũng sinh chán ghét, khi đó mới là lúc Vương gia hành động.”

Nhưng mà, hắn từ từ siết chặt nắm tay, thật sự phải kính cẩn

thận trọng sao? Mặc dù tính tình của hắn luôn kính cẩn thận trọng, nhưng đã bốn

năm rồi. Trong bốn năm này, nỗi đau mất mẹ không một ngày nào không gặm nhấm tâm

hồn hắn, phải nhẫn nại thế nào mới có thể bình tĩnh, cúi đầu ở trước mặt người

phụ nữ kia.

Chỉ tiếc cho Lý Chỉ. Tuy hắn ở nước Tề xa xôi nhưn