
g vẫn có
tai mắt. Mấy ngày trước nghe chuyện Lý tiệp dư bị ban cho tự sát, hắn đã thầm
thở dài. Thật sự là phụ nữ không thể làm nên việc lớn được sao? Nếu bà ta thành
công thì đương nhiên là Lưu Đán được lợi, bản thân hắn ở ngoài xa ngàn dặm làm
gì còn có cơ hội? Phàm làm việc quá độc ác thì sẽ bị báo ứng. Lý Chỉ bố trí mọi
việc ở trong cung rất kín kẽ nhưng cuối cùng lại để lộ sơ hở ở ngoài cung.
“Cữu cữu”, cô bé ngồi trong lòng hắn hơi khó chịu, cau mày
khẽ kêu lên, “Người ôm làm đau cháu.”
Hắn giật mình, lỏng tay hỏi, “Vi Nhi không sao chứ?”
“Không sao.” Cô bé chừng bố năm tuổi nhưng rất hiểu biết, ngẩng
đầu lên mỉm cười nói: “Cữu cữu, tại sao cha mẹ không cùng về Trường An gặp ngoại
công[1'> bệ hạ?”
[1'> Ngoại công: Ông ngoại.
Đã không muốn nhớ đến những chuyện thương tâm nữa, thế mà vẫn
vướng vào vòng trần ai. Lưu Cứ nghĩ bụng nhưng lại không thể nói như vậy với Lý
Vi, chỉ giảng giải, “Bởi vì gia gia cũng bị bệnh nên cha mẹ cháu ở lại chăm
sóc. Hai người nghĩ rằng Vi Nhi chưa từng được gặp ngoại công nên mới nhờ cữu cữu
dẫn Vi Nhi về kinh.”
“A.” Lý Vi còn ở tuổi chưa hiểu được những phức tạp trong
lòng người. Cô bé bừng bừng hưng phấn nhìn qua tấm rèm cửa lay động theo nhịp
bánh xe lăn, ngắm nhìn cảnh thành Trường An ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
“Cữu cữu, Trường An đẹp thật. Tại sao mẫu thân và cữu cữu lại muốn rời Trường
An về ở đất Tề chứ?”
Trẻ nhỏ nói không giữ miệng khiến Lưu Cứ nghe mà lòng buồn
thảm. Nếu có thể thì hắn chịu tình nguyện rời khỏi Trường An chôn rau cắt rốn
sao? Chẳng qua là lúc phải rời đi thì mẫu hậu đã mất, phụ hoàng cũng bỏ rơi tỷ
đệ bọn hắn.
“Vi Nhi”, hắn ôm lấy đứa cháu ngoại, mỉm cười nói: “Sau này
ta sẽ dẫn mẹ cháu và cháu trở về sống ở thành Trường An có được không?”
“Được chứ.” Lý Vi nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu.
“Nhưng cháu tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết chuyện
này đấy.”
Tề vương Lưu Cứ tiến kinh, trước tiên vào cung bái chào bệ hạ.
Cha con gặp nhau một lát ở điện Tuyên Thất rồi Lưu Triệt dẫn Lưu Cứ ra ngoài.
Hai người đi trong cung Vị Ương. Trong một sơn đình ở phía đằng xa, Hình Nhược
đang ngồi mỉm cười nhìn Tam hoàng tử Lưu Hoành chơi đùa với một cô bé ở phía dưới.
Cô bé kia còn rất nhỏ tuổi, mới chỉ cao đến thắt lưng Lưu Hoành, chạy lon ton,
bất chợt đứng không vững ngã phịch xuống đất, tuy chưa chắc đã đau nhưng dù sao
thì cũng ấm ức nên khóc váng lên.
“Vi Nhi.” Lưu Cứ chợt khẩn trương, vội bước lên phía trước
ôm lấy Lý Vi vỗ về an ủi, “Vi Nhi không khóc, cữu cữu đây rồi.”
Lưu Triệt lặng người đi, nhớ lại hồi năm Nguyên Thú nguyên
niên, Vệ Trường và phu nhân bị bãi về quê, bọn họ mới sinh một đứa bé gái, hình
như đặt tên chỉ có một chữ là Vi.
“Tham kiến bệ hạ.” Mọi người hành lễ. Lưu Hoành lúng túng
nói, “Nhị ca, ta thấy Vi Nhi đáng yêu nên mới chơi đùa với nó, không phải cố ý
đâu.”
Lưu Cứ khoát tay, tươi cười, nói, “Không sao. Tính ra thì
tam đệ cũng là cữu cữu của Vi Nhi đấy.” Hắn cúi xuống bảo Lý Vi: “Vi Nhi, chào
tam cữu đi.”
Lý Vi dần dần thôi khóc, thút thít chào tam cữu rồi đưa mắt
nhìn Lưu Triệt ở phía xa khẽ hỏi, “Cữu cữu, đó là ngoại công à?”
Lý Vi liền giật giật tay cữu cữu bảo hắn buông mình ra rồi
bước lũn cũn tới trước mặt Lưu Triệt. Cô bé còn quá nhỏ lại không lớn lên ở chốn
cung đình nên không biết gặp vua thì phải làm theo lễ nghi. Cô bé thấy những
người xung quanh làm đại lễ thì trong lòng cũng thấy kính sợ, rón rén sờ vào y
phục của Lưu Triệt. Đám thị vệ theo hộ giá căng thẳng nhưng thấy bệ hạ không tỏ
vẻ khó chịu nên cũng không tiến lên. Lý Vi ngẩng đầu, thơ ngây hỏi: “Ông ngoại?”
Lưu Triệt cất tiếng đáp nhẹ. Y ngắm nhìn khuôn mặt Lý Vi, thấy
quả nhiên cũng dịu dàng giống hệt như Vệ Trường. Năm xưa Vệ Trường đã từng có
thuở nhỏ như thế này, cũng bước đi lũn cũn, ngây thơ gọi y là phụ hoàng. Khi
đó, y vẫn còn hiếm hoi, mới có một con gái là Vệ Trường nên dù chỉ là công chúa
nhưng thực sự yêu quý như châu báu. Những ngày tháng đó đã mãi qua, bây giờ, đến
cả con gái của Vệ Trường cũng lớn thế này rồi. Vệ Trường là con gái trưởng, cho
tới bây giờ mới có một con gái là Lý Vi. Vì Dương Thạch phản nghịch nên bị tước
danh hiệu công chúa, để tang Công Tôn Kính Thanh mất nên đến nay chưa sinh nở
tiếp. Chư Ấp xuất giá đã hơn một năm, vài ngày trước báo tin về là mới có mang.
Như vậy, cho tới bây giờ, chỉ duy nhất Lý Vi có bối phận hàng cháu của y, và vẫn
như cũ là do Vệ thị sinh ra.
Y ngầm cảm thấy thương tâm nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ ôn hòa, chỉ
hỏi han những chuyện thường nhật. Lý Vi còn nhỏ tuổi, chưa từng chứng kiến tính
tàn ác vô tình của y nên dần dần cũng quên bẵng nỗi kính sợ ban đầu, nói cười
liến thoắng, đôi lúc cũng rất tinh nghịch. Lưu Cứ đứng bên liền thở phào nhẹ
nhõm. Xem ra việc nghe theo kế sách của Ninh Triệt, chọn cách đánh vào tình cảm
là chính xác.
“Vì gia gia bị bệnh nặng”, Lý Vi vẫn theo những lời hắn nói
mà nhẩn nha kể về chuyện gia đình mình. Trẻ con dù có tinh quái thế nào chăng nữa
cũng không thể nói dối che được mắt phụ hoàng của hắn