
người ở bên cạnh để nhắc nhở huynh trước khi huynh khởi sự rằng,
chúng ta thật ra cũng chỉ là người bình thường, không có gì để huênh hoang.”
“Sư huynh nghĩ như vậy…”, Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, “cũng là
đã xin lỗi đồng đội bị thương vì huynh rồi.” Nàng nói thêm, “Mặc dù muội không
có mặt ở hiện trường nhưng cũng nghe kể rằng Phương Dụ Hàn bị thương là vì đỡ
đao cho huynh. Hắn hy vọng huynh có thể dẫn các huynh đệ tốt của mình mở ra một
chân trời mới. Huynh nghĩ như vậy không phải là xin lỗi hắn sao?”
“Hơn nữa, cho dù không có chúng ta thì cũng không tránh khỏi
cuộc chiến tranh này. Thật ra thì trong thời loạn, không một ai có thể xác định
được người nào sẽ bỏ mạng, người nào sẽ sống sót. Nếu quả thật xác định được
như vậy thì tranh đấu để làm gì?”
“Nếu như huynh thật sự cảm thấy có lỗi với bọn họ, thì xin
hãy quý trọng bọn họ, đối xử như vậy với họ trong các chiến dịch ngày sau đi.”
“Trên thế giới này, người phức tạp có thể phức tạp đến mức
huynh không thể nào đoán nổi, người chất phác thì lại có thể chất phác đến mức
huynh không thể nào tin.”
“Vì một niềm tin, họ có thể người trước ngã xuống người sau
xông lên, trên mặt vẫn nở nụ cười không bao giờ tắt. Nếu lương tâm của huynh đã
lên tiếng vậy thì cũng là đủ rồi.”
“Huynh tính xử trí Ngạc La Đa, con trai Tả Hiền vương thế
nào?”
Liễu Duệ nhướng mày, “Không cần bày nhiều mưu kế phức tạp
làm gì, chỉ cần phản ứng theo cách bình thường là được rồi. Có lẽ…” Mắt hắn hiện
ra vẻ u ám, siết chặt tay nói, “Gã là quân cờ tốt nhất để huynh nắm giữ quân
quyền.”
“Bắt được con trai của Tả Hiền Vương Hung Nô à?”, Vệ Thanh
nhướng mày. Khi hắn thống lĩnh ba vạn quân Hán tiến vào quận Sóc Phương đã nghe
Thái thú Sóc Phương báo cáo chuyện này, giờ hiếu kỳ hỏi lại.
“Đúng vậy!” Thái thú Sóc Phương khom lưng đáp, “Ngạc La Đa dẫn
quân vào trong nội địa Ngũ Nguyên tập kích Giáo úy Liễu Duệ và bị Liễu Duệ bắt
được. Liễu Duệ thẩm vấn biết thân phận của gã thì không dám tự ý giải quyết,
bèn áp giải đến trước trướng chờ Tướng quân xử trí.”
“Lại là Liễu Duệ”, Vệ Thanh thầm nghĩ, cao giọng truyền,
“Tuyên Liễu Duệ vào.”
Liễu Duệ vào trướng, bái lạy, “Mạt tướng Liễu Duệ tham kiến
Trường Bình hầu, Xa kỵ tướng quân.”
“Liễu giáo úy miễn lễ.” Vệ Thanh vội đi xuống, tự tay đỡ Liễu
Duệ dậy, “Mấy năm trước đã gặp nhau trong ngự uyển, Liễu giáo úy vẫn anh dũng
như trước.”
“Tướng quân quá khen!” Liễu Duệ chắp tay làm lễ, “Liễu Duệ
sao dám so sánh với Tướng quân.”
“Vệ Thanh nghe nói rằng Liễu giáo úy lấy lực lượng bảy người
ít ỏi cầm cự với hơn trăm tên Hung Nô tới tập kích trong gần một canh giờ. Hành
động như vậy còn không xứng hai chữ ‘Vũ dũng’ sao?” Vệ Thanh khen ngợi, “Huống
chi yên ngựa mà Liễu giáo úy dâng hiến giúp ích không ít trong trận chiến Hán
Hung. Lần này Liễu giáo úy có công lớn đó.”
Vẻ mặt Liễu Duệ càng thêm nhún nhường, “Mạt tướng không
dám.” Hắn lảng sang chuyện khác, “Mấy hôm trước, mạt tướng bắt một gã người
Hung Nô ở trong nội địa Ngũ Nguyên, nghe nói là con trai của Tả Hiền vương Hung
Nô bèn áp giải đến đây. Kính xin Tướng quân chủ trì nên xử trí như thế nào.”
Vệ Thanh nghiêm mặt ra lệnh: “Dẫn người tới!”
Ngạc La Đa bị trói gô cổ dẫn vào trướng, sắc mặt tiều tụy
nhưng vẫn ngang nhiên không quỳ, vẻ mặt ngang tàng. Hắn thấy Liễu Duệ đứng ở
sau lưng Vệ Thanh thì không khỏi tức giận trừng mắt nhìn sang.
“Đủ rồi”, Vệ Thanh khoát tay nói: “Ngạc La Đa, tại sao ngươi
tập kích Liễu giáo úy?”
Ngạc La Đa ngạo nghễ đáp: “Ta nghe nói hắn lợi hại nên muốn
tới xem thử một chút mà thôi.” Không đợi Vệ Thanh lên tiếng đã lại nói tiếp: “Mặc
dù ta thua nhưng người Hung Nô kính trọng anh hùng, hắn cũng được coi là hảo
hán. Các ngươi muốn chém muốn giết thì cứ việc. Ngạc La Đa ta mà nhăn mặt chau
mày thì không tính là hảo hán.”
“Đúng là lợn chết không sợ nước sôi”, Liễu Duệ nhủ thầm
trong lòng.
“Ngươi không nói ta cũng biết.” Vệ Thanh đi đi lại lại mấy
bước bên trong trướng, “Nhất định là mấy vương tử trong bộ lạc của Tả Hiền
vương các ngươi không hòa hợp, vì vị trí người thừa kế mà ngươi sa vào vũng lầy.”
Hắn cũng không nhìn đến ánh mắt ngạc nhiên của Ngạc La Đa, vén màn trướng lên,
ra lệnh: “Cử người áp giải đến dưới trướng Hữu Bắc Bình tướng quân Lý Tức.”
“Dạ!” Mấy thân binh đáp lời rồi lôi Ngạc La Đa đi.
Liễu Duệ ngấm ngầm đánh giá viên tướng trẻ tuổi, quả nhiên
không hổ là danh tướng Vệ Thanh của Hán Vũ Đế, đoán trúng ngay điểm quan trọng.
Hắn và Hàn Nhạn Thanh làm việc ở biên ải nhiều năm, tất nhiên biết rằng mặc dù
Ngạc La Đa được Tả Hiền vương sủng ái nhưng do thân phận của mẫu thân nên không
có đủ uy vọng ở trong bộ tộc. Quá nửa nguyên nhân Ngạc La Đa đột nhập vào đất
Hán lần này là vì muốn lập chút công lao để ngăn chặn miệng lưỡi người trong bộ
lạc.
“Liễu giáo úy!” Vệ Thanh mỉm cười quay đầu lại, nghĩ lại lời
Hoàng thượng căn dặn hắn trước khi đi.
Trong cung Vị Ương, Lưu Triệt ngắm nghía thanh mạch đao do
quận Ngũ Nguyên cống lên, vuốt ve lưỡi đao sáng lóa, hài lòng: “Liễu Duệ dâng
lên một món đồ thật tốt, đáng