
nh đột nhiên nghe thấy tin tức động trời như vậy
thì quá kinh ngạc bước hụt một cái khiến Hạ Đông Trữ lập tức cảnh giác, “Ai?”
Hàn Nhạn Thanh bước ra ngoài. Đang tiết xuân nên hoa đào nở
rộ, một cơn gió thổi qua khiến mấy cánh hoa rụng xuống vai nàng, khẽ lay động rồi
trượt theo y phục xuống đất.
Hạ Đông Trữ liếc qua thì thấy một cô gái xa lạ đang đi tới.
Cô gái này mặc chiếc váy dài có kiểu dáng bình thường nhưng cách cắt may lại là
thượng phẩm để lộ ra vòng eo không hơn một chét tay[3'>. Nàng nhìn qua cũng có
thể nhận ra đây là tay nghề của phường may Tạp Môn, dùng chỉ thêu cùng màu thêu
lên đủ các hình hoa mẫu đơn phức tạp. Bộ y phục này dành riêng cho một người
con gái đang ở xa tận vùng biên cương mặc. Đôi mắt linh động của cô gái khiến Hạ
Đông Trữ có một cảm giác quen thuộc tới kỳ lạ.
[3'> Chét tay: Một lượng vừa nắm gọn trong hai lòng bàn tay.
“Tỷ tỷ?”, Hạ Đông Trữ hô lên thất thanh.
“Đông Trữ”, Hàn Nhạn Thanh vén cành đào, mỉm cười đi tới,
“Nhiều năm không gặp muội”, nàng cố ý nhấn giọng, nhìn sâu vào mắt Hạ Đông Trữ,
“vẫn khỏe chứ?”
“Muội vẫn khỏe.” Hạ Đông Trữ dường như nhớ lại điều gì, lạnh
mặt quay sang Liễu Ngôn Hạ, “Ngươi có thể đi rồi.”
“Ngươi”, Liễu Ngôn Hạ tái mặt, “Ngươi đừng tưởng rằng mình
là tiểu thư khuê các con nhà đại gia gì, nếu không phải cha ngươi trả tiền thuê
ta tới thì ta sẽ không bao giờ thèm cái thứ hoa tàn liễu rủ như ngươi.”
Hạ Đông Trữ tức giận đến lạnh toát tay chân, nước mắt trào
ra, “Cút.” Nàng ta chỉ về hướng cánh cửa trống không, lạnh lùng quát lên.
“Sao lúc đầu muội lại mù mắt coi trọng hắn như thế chứ?”, Hạ
Đông Trữ dùng khăn lau nước mắt, nói vẻ oán hận.
“Cho nên tỷ nói con mắt chọn đàn ông của muội không ra gì
mà”, Hàn Nhạn Thanh không muốn nàng ta thương tâm nên trêu đùa, tiếp đó nghiêm
nghị hỏi, “Viện Đan Tâm lớn như thế này mà sao lại không có người canh cửa?”
Hạ Đông Trữ tỏ vẻ rầu rĩ, thấp giọng nói, “Chắc chắn là cha
muội dã điều đi để cho Liễu Ngôn Hạ vào.” Nàng khổ sở: “Tốt xấu gì thì cũng là
cha con với nhau, làm gì mà phải dùng tới cách này.”
“Bá mẫu!”, Hàn Nhạn Thanh bước vào phòng, thấy Hạ phu nhân nằm
ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, thân thể quả thật suy nhược tới
cực điểm. Trong hơn nửa năm nàng ở Trường An, Hạ phu nhân đối xử với nàng rất tốt
nên nàng vội bước tới bắt mạch cho bà.
“Đại phu trong thành Trường An đều nói là ho lao, không cứu
được nữa rồi”, Hạ Đông Trữ rầu rĩ, giọng nói ảm đạm dường như mất hết hy vọng.
“Ha ha, ai nói vậy”, Hàn Nhạn Thanh cười khẩy, “Đông Trữ
quên sư phụ của tỷ là ai sao?”
“Tiêu tiên sinh!”, Hạ Đông Trữ sáng mắt lên. Nàng vốn rất
kính trọng và ngưỡng mộ Tiêu Phương, cũng loáng thoáng biết y thuật của hắn như
thần, “Tỷ tỷ có biện pháp trị bệnh sao?”
“Để tỷ thử xem.” Hàn Nhạn Thanh mặc dù có học dược lý, đọc
qua một số sách trung y nổi danh đời sau nhưng rất ít thực hành nên không dám bảo
đảm, trầm ngâm nói, “Muội lấy giấy bút ra đây.”
“Được rồi.” Hạ Đông Trữ quay đi lấy giấy bút tới. Hàn Nhạn
Thanh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi viết ra một đơn thuốc mang tính ôn hòa để ổn
định lại thân thể.
“Nói đến bút mực…”, Hạ Đông Trữ vì có hy vọng mẫu thân sẽ
bình phục nên tâm trạng cũng khá hơn, “nghe nói Tang tiên sinh tính toán mở một
cửa hiệu chuyên bán giấy bút tên là Tức Lam các, chuẩn bị khai trương rồi!”
“Cái gì?”, Hàn Nhạn Thanh ngẩng đầu, thoáng giật mình.
Năm đó, Hàn Nhạn Thanh, Tang Hoằng Dương và Liễu Duệ gặp lại
nhau, cả ba người đều nhận thấy không thích ứng được với trúc giản, còn dùng tơ
lụa thì cao quý nhưng lại không quen. Cho nên sau khi kinh doanh phường may và
lầu Thanh Hoan có lợi nhuận thì họ quyết định nghiên cứu kỹ thuật làm giấy.
Tang Hoằng Dương biết rõ đạo lý khéo quá hóa hỏng. Nếu nói về
kiếm cơm gạo thì phường may và lầu Thanh Hoan đã chiếm hai vị trí hàng đầu. Nếu
bọn họ muốn nhúng tay vào tất cả mọi việc thì sẽ khiến mọi người chú ý. Trong
ba người, ngoài Tang Hoằng Dương thì Liễu Duệ là xuyên không thân thể, còn thân
phận của Hàn Nhạn Thanh lại không thể để cho người ngoài biết. Mặc dù người nào
cũng bố trí che đậy nhưng nếu có người truy xét đến cùng thì cũng có thể điều
tra ra. Vì thế ba người cùng nỗ lực giữ công nghệ làm giấy ở phạm vi nhỏ nhất,
chỉ sử dụng trong đám nhân sĩ thân cận thôi. Trước mắt, ngoài ba người thì chỉ
Triêu Thiên môn ở Đường Cổ Lạp Sơn và Hạ Đông Trữ là có loại đồ dùng hiếm lạ
này. Thân đại nương không biết chữ nên không cần.
Theo ý Hạ Đông Trữ thì Tang Hoằng Dương lại đang tính toán
dùng thân phận của mình đưa giấy mực ra kinh doanh như một nghề làm ăn mới. Hàn
Nhạn Thanh ngồi trên xe ngựa, nhíu mày không giải thích được. Lẽ ra Tang Hoằng
Dương không được tự tiện quyết định như vậy cho dù thời cuộc có biến hóa nhưng
cũng nên thương lượng trước với nàng và Liễu Duệ mới phải.
Rời khỏi viện Đan Tâm, Hàn Nhạn Thanh thấy lầu Thanh Hoan
ngay gần bèn chuyển hướng đi tới đó, hy vọng có thể gặp được Tang Hoằng Dương.
Lúc nàng đến lầu Thanh Hoan thì Tang Hoằng Dương không có mặt
nhưng thư đồng