
nh đệ tốt Tang Hoằng Dương luôn ở gần thiên tử kia. Mấy
năm trước trong vườn ngự uyển của thiên tử, Tang Hoằng Dương tiến cử với Hoàng
thượng rằng Liễu Duệ giỏi cầm quân, lúc đó hắn cũng có mặt. Những năm này, Vệ
Thanh lặng lẽ quan sát Tang Hoằng Dương làm mưa làm gió ở trong triều, mặc dù
chức quan không lớn nhưng những người sáng suốt đều biết rằng hắn rất được lòng
Thánh thượng. Thân phận đó có nghĩa là hắn lúc nào cũng có thể gặp mặt Hoàng
thượng. Nếu hắn ghen ghét người nào đó rồi dâng lên cáo trạng thì dúng là đối
phương không thể chống đỡ nổi. Tuy nhiên, vì xuất thân của Liễu Duệ khi gia nhập
quan trường nên cho dù yên ngựa và bàn đạp trong mấy năm chiến tranh Hán Hung
đã có công cực lớn nhưng Liễu Duệ vẫn không được quá coi trọng, chỉ giậm chân tại
chỗ ở chức vụ giáo úy Ngũ Nguyên nho nhỏ suốt mấy năm qua. Vệ Thanh vừa rong ruổi
phi ngựa chạy vừa nghĩ thầm, lần này trở về Trường An thì mọi chuyện sẽ thay đổi
rất nhanh. Chỉ cần dựa vào ba nghìn kỵ binh ít ỏi, Liễu Duệ vẫn có thể dễ dàng
trở lại Trường An thăng quan tiến bước.
“Huynh nói thử xem”, Hàn Nhạn Thanh lười biếng dựa lưng vào
chiếc ghế bọc da hổ trong Tang phủ, thoải mái nheo mắt, mỉm cười hỏi, “Sư huynh
hiện giờ tới đâu rồi?”
“Hắn tới nơi nào cũng không quan trọng”, Tang Hoằng Dương cảm
giác mình bị người phụ nữ này kiềm chế đến mức không còn nóng nảy được nữa, “Vấn
đề là…”, hắn nổi giận nói, “Tại sao muội cứ ở mãi tại chỗ của ta không chịu
đi?”
“Ái chà!” Nàng áp tay lên ngực giả bộ như vô cùng đau lòng,
“Nói như vậy là làm tổn thương tình cảm rồi, chẳng lẽ nhà của huynh không phải
là nhà của muội?” Liếc thấy hắn tức đến phát sặc nàng mới xoa dịu, “Nhà của muội
còn đang xây mà, đương nhiên bây giờ phải ở trong nhà huynh chứ.”
Sau khi Tiêu Phương rời đi, nghĩa mẫu vẫn thường tự quét dọn
Tiêu phủ sạch sẽ như ngày bọn họ còn ở đó. Hàn Nhạn Thanh cảm thấy lãng phí,
nhưng nghĩ tới việc phải đi từ ngoại thành vào nội thành Trường An thì không an
tâm nên dứt khoát bỏ ra một khoản tiền lớn mua một miếng đất bên cạnh Tang phủ,
rầm rộ khởi công xây dựng.
Tang Hoằng Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Muội tính trở về Trường
An sẽ làm những gì?”
“Muội”, Hàn Nhạn Thanh thản nhiên, “Muội muốn mở hiệu thuốc,
làm đại phu ngồi chẩn bệnh.”
Nàng đã học y nhiều năm như vậy mà không thực hành thì không
thể được. Thực hành thì quan trọng nhất là chữa trị nhiều. Muốn vậy thì không
còn gì tốt hơn là mở y quán để mọi người đến khám chữa bệnh, đã thế còn thu được
tiền của bệnh nhân nữa. Mặc dù một vài quan Hàn Nhạn Thanh không thiếu nhưng tiền
do chính tay mình làm ra vẫn cảm thấy thành công hơn.
“Vậy thì mặc cho muội mệt chết đi”, Tang Hoằng Dương ác độc
nguyền rủa.
“Muội nào có ngốc như vậy”, Hàn Nhạn Thanh vênh mặt, “Mỗi
ngày muội chỉ mở một lúc, chẩn bệnh chừng mười người, có hơn nữa cũng không tiếp.”
“Muội cho rằng muội là…”, Tang Hoằng Dương muốn châm chọc mấy
câu nhưng chợt nhớ ra điều gì liền ngậm miệng.
“Sao cơ?” Nàng nhìn sang vẻ ngạc nhiên.
“Không có gì”, Tang Hoằng Dương gượng gạo.
Nàng nhìn chằm chằm hắn một lát, tin tưởng hắn không thể
tính kế gì lừa được mình, mới quay đi.
Vương đình của Hữu Hiền vương ở Mạc Nam.
Một nữ tỳ dáng vẻ khỏe khoắn nhưng xinh đẹp vén rèm bước vào
trướng, quỳ gối bái chào, “Vương gia, tôi tới rót rượu mời ngài.”
“Được rồi”, Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư cười lớn, thò tay sờ soạng
nắn bóp thân thể người nữ tỳ. “Lại đây, lại đây!”, hắn quay đầu lại nhìn tay
trung niên người Hán dưới trướng, “Trung Hành Thuyết đại nhân, ta mời ngươi một
chén.”
“Cạn chén, “Lạc Cổ Tư đại nhân tôn kính”, Trung Hành Thuyết
mỉm cười uống cạn chén rượu mạnh. Hắn đã sống ở Hung Nô nhiều năm, cũng ăn mặc
trang phục Hung Nô chính thống nhưng mọi hành vi vẫn còn mang phong cách của
các văn nhân người Hán.
“Người Hán các ngươi chắc không có rượu mạnh như thế này”, Lạc
Cổ Tư ngửa đầu cười nói, “Rượu của người Hán cứ như nước lã thì say thế nào được
chứ. Đã không thể uống rượu thì làm sao có thể chống lại được người Hung Nô
trên thảo nguyên chúng ta?”
Mọi người trong trướng phá lên cười ầm ĩ, Trung Hành Thuyết
lắc đầu, “Vương gia, theo tin báo về thì triều Hán đã phái Xa kỵ tướng quân Vệ
Thanh thống lĩnh đại quân tiến công Mạc Nam, Vương gia không nên coi thường.”
“Hà!” Người lên tiếng là một dũng sĩ Hung Nô trong bộ lạc của
Hữu Hiền vương đứng phía sau, bên tay trái của Trung Hành Thuyết. Gã mặc trang
phục hở ngực, cắn một miếng thịt dê nướng lớn đang cầm trong tay rồi vừa nhai
nhồm nhoàm vừa nói, “Thằng nhãi Vệ Thanh chẳng qua là em vợ của hoàng đế triều
Hán, theo như người Hán các ngươi nói là bám váy đàn bà lên làm tướng, có gây
khó dễ được ta?”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Trong trướng lại nhao nhao một hồi,
ngay cả nữ tỳ rót rượu cũng che miệng cười trộm, không hề có vẻ lo lắng.
“Mọi người chớ quên rằng năm năm trước hoàng đế triều Hán đã
phái bốn cánh quân đến tấn công Hung Nô ta”, Trung Hành Thuyết nhướng mày, gằn
giọng, “Chỉ có cánh quân của Vệ Thanh là đánh tới tận Long Thành của Hung Nô và