
không chuyện gì xảy ra. Thân Hổ gật đầu,
thúc ngựa đi.
“Quân Hán đánh tới rồi!
Vương đình Hung Nô rộng lớn, những tiếng la hét bằng ngôn ngữ
Hung Nô ầm ĩ vang dội đêm khuya, cả một vùng hoàn toàn náo loạn. Quý tộc Hung
Nô vừa uống rượu hoan ca giật mình tỉnh giấc nhưng vẫn không tin. Lạc Cổ Tư túm
lấy tên vệ binh vừa vào trướng báo tin, hung hăng giáng cho một tát, giận giữ gầm
lên, “Nói bậy bạ gì đó? Quân Hán làm sao có thể đến được nơi đây. Chẳng lẽ bọn
chúng biết bay…”
Hắn chưa quát tháo xong thì mặt đã dần dần biến sắc. Từ xa vọng
lại tiếng ngựa hí vang, tiếng la hét chém giết ngất trời trong doanh trại khiến
hắn hiểu rằng không phải là hạ cấp nói ngoa, vội vàng mặc chiến giáp, xách đao
lao ra khỏi lều.
Trong màn đêm, quân Hán như thiên thần giáng trần thúc ngựa
xông tới, vung kiếm nhất tề chém giết người Hung Nô bất kể trẻ già trai gái. Lạc
Cổ Tư giận dữ gầm lên: “Những đứa con của Sói, hãy vung loan đao của các ngươi
lên. Người Hung Nô chúng ta là con dân của Trường Sinh Thiên[7'>, không thể thua
kẻ khác.”
[7'> Người Hung Nô coi trời xanh là vị thần tối cao đời đời
vĩnh hằng, thời cổ họ gọi vị thần của mình là “Trường Sinh Thiên.”
Được Hữu Hiền vương hiệu triệu, binh lính Hung Nô dần bình
tĩnh lại, ai nấy khôi phục dũng mãnh, tức thì chém giết quân Hán, khó phân thắng
bại. Trung Hành Thuyết vội vã từ trong trướng khách xông ra, thấy tình hình như
vậy chẳng kịp kinh ngạc, hét lên: “Chém chân ngựa của quân Hán.”
Liễu Duệ từ ngoài chiến trường trông thấy bèn hỏi: “Người đó
là ai vậy?” Không ai trả lời, người bên cạnh hắn cũng không biết rõ lắm.
“La Sĩ Vĩ, ngươi bám theo người kia, bắt sống hắn!” Liễu Duệ
hạ lệnh. La Sĩ Vĩ là một trong mấy người còn sống trong trận ác chiến Nhất Tuyến
Thiên ngày trước.
“Rõ!” La Sĩ Vĩ nhận lệnh, xông thẳng vào chiến trường trong
vương đình.
“Mọi người cố gắng lên, giữ vững bên này không cho bọn Hung
Nô bỏ chạy.”
“Rõ!” Quân Khâu Trạch lớn tiếng đáp, tất cả đều đã chém giết
đến đỏ rực cả mắt.
“Không cầu có công, chỉ cầu không tội”, Liễu Duệ nghĩ thầm
trong lòng.
Phía bắc doanh trại xuất hiện ánh lửa ngất trời, ngựa chiến
Hung Nô kinh hãi lao ra, xông loạn vào đám người. Trong cuộc chiến tranh Hán
Hung bao nhiêu năm qua, người Hung Nô luôn giữ thế chủ động tấn công, tuy bị bại
trận ở Long Thành, Hà Tây nhưng người Hung Nô ở Mạc Nam chưa thay đổi tập quán
này. Vì vậy, khi quân Hán mới bắt đầu tập kích thì chúng luống cuống chẳng biết
làm gì, giờ được Trung Hành Thuyết nhắc nhở liền tỉnh ngộ, tập trung sức chém
ngựa của quân Hán. Ngựa Quân Hán hoảng sợ, thế công nhất thời hơi rối loạn.
Vệ Thanh dẫn quân vào vương đình, thấy tình hình đó bèn hô lớn
ra lệnh: “Xuống ngựa!” Hắn đang ở trong trận tuyến của mình nên nhất thời người
Hung Nô không thể tấn công tới. Con tuấn mã hắn cưỡi thuộc loại tuyển chọn trăm
con lấy một nên không hề sợ hãi.
Nhờ ánh lửa, Vệ Thanh thấy rõ mặt Hữu Hiền vương ở đằng xa
bèn rút từ sau lưng ra một mũi tên, ngắm nghía thật chính xác rồi bắn. Tình thế
hỗn loạn đã giấu đi tiếng mũi tên xé gió. Khi Lạc Cổ Tư phát hiện thì mũi tên
đã bắn tới sát người. Hắn kinh hãi toát mồ hôi, vung đại đao chém bay mũi tên
nhưng chưa kịp thu đao về thì mũi tên thứ hai đã bắn vào vai.
Lúc này quân Hán đã dần dần khống chế được tình thế. Quân
Hung Nô tuy hung hãn nhưng không có ngựa, phải đánh giáp lá cà theo kiểu bộ
binh, trong khi đó quân Hán quá nhiều, lại dũng mãnh, giết người như rác. Cả
vương đình chìm trong biển máu, thi thể ngổn ngang khắp nơi.
“Vương gia!” Thị vệ A Sính xông về phía Hữu Hiền vương,
“Ngài hãy chạy trước đi!” Nước mắt bi khái chảy tràn trên gương mặt người lính
trong một giây, không ai nói gì.
Lạc Cổ Tư đưa tay nhổ mũi tên trên vai ra, hít sâu một hơi,
“Người Hung Nô chỉ có hảo hán chết trên chiến trường, không có kẻ hèn nhát chết
khi bỏ chạy.”
“Nhưng vương gia đã bị thương, tạm thời rút lui để ngày sau
trở lại”, quân Hung Nô đứng quanh cùng khuyên nhủ. Lạc Cổ Tư thê lương nhìn qua
vương đình, con dân trong bộ lạc của hắn đã ngã xuống non nửa. Hắn thở dài, nhảy
lên con ngựa chiến do thủ hạ dẫn tới.
Vệ Thanh! Trước khi lao đi hắn thầm nhắc trong lòng cái tên
này, quay đầu nhìn về phía viên Xa kỵ tướng quân trẻ tuổi, có khuôn mặt đặc
trưng của người Hán, “Ta sẽ trở lại!”
Trời dần sáng.
“Tướng quân!” Thám báo quân Hán báo lên, “Đã đánh hạ vương
đình, bắt được hơn mười tiểu vương, tỳ tướng thuộc hạ của Hữu Hiền vương, hơn vạn
dân chúng trong bộ lạc và rất nhiều súc vật. Hữu Hiền vương Hung Nô tháo chạy,
quân Hung Nô liều chết bảo vệ nên chúng ta không ngăn cản được.”
Vệ Thanh ngồi trong trướng. Vị Xa kỵ tướng quân trẻ tuổi
giành được thắng lợi như thế này thì trong lòng rất hưng phấn. “Đáng tiếc là
không bắt được Lạc Cổ Tư”, hắn thở dài nói.
“Vệ tướng quân, mạt tướng biết tội”, Liễu Duệ bước ra khỏi
hàng, cúi đầu quỳ lạy.
“Liễu giáo úy anh dũng giết địch, có tội gì?”, Vệ Thanh kinh
ngạc, mỉm cười định đỡ hắn dậy.
“Vào lúc trước khi tấn công vương đình, mạt tướng lo lắng có
nhâ