Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322814

Bình chọn: 9.5.00/10/281 lượt.

thái tử trước Tôn Đạo Tiền tuy rằng tuổi tác đã cao vẫn

nhận được kính trọng,Cảnh Trình Hiên phái riêng lão phụ trách dạy Tô Lạc Hương các loại lễ nghi cung đình,mà Cảnh Trình Ngự cùng Tôn Đạo Tiền

tuổi tác chênh lệch vài cái mười tuổi,nhưng bởi vì sư phụ Mạc Thượng Ly

cùng Tôn Đạo Tiền quan hệ sâu đậm,hắn đối với vị lão Thái Phó này cũng

có chút kính trọng.

Ngày hắn tiến cung sau nửa canh giờ cùng hoàng đế thương thảo quốc

sự,liền mang theo một hồ lô rượu lê hoa râm tốt nhất tìm Tôn Đạo Tiền

chơi cờ tiêu khiển.

Lúc này là giữa trưa,đang tu tập (tu luyện,tập luyện) lễ nghi cung đình Tô Lạc Hương được chấp thuận tạm nghỉ một canh giờ.

Tôn Đạo Tiền cùng Mạc Thượng Ly giống nhau,thích uống rượu ăn

thịt,vừa thấy lê hoa râm tốt nhất mặt mày liền hớn hở,lệnh thái giám

chuẩn bị thật tốt,lập tức cùng Cảnh Trình Ngự bên uống rượu bên đánh cờ.

Rượu vào lời ra,lão Thái Phó nói cũng nhiều lên,nhẹ nhàng hạ xuống

một quân cờ đen,cầm chén rượu ngọc đưa lên miệng,đối Cảnh Trình Ngự

nói:“Còn nhớ rõ hai mươi mấy năm trước,lúc ta cùng tiên hoàng chơi cờ

uống rượu,ngươi mới chỉ có dựa ghế cao như vậy,đại khái hai ba tuổi

đi,thật sự là phấn điêu ngọc mài một đứa trẻ xinh đẹp…..” Nói đến

đây,lão cười hắc hắc,“Lúc ấy ngươi thật rất nghịch ngợm,trèo lên đầu gối ta dùng sức giật râu ta,còn la hét nói ta mỗi lần chơi cờ đều bại bởi

phụ hoàng ngươi,thật sự là cái lão già vô dụng.”

Cảnh Trình Ngự ngón tay thon dài bắt một viên cờ bạch ngọc trong

suốt,nghe lão kể lại chuyện xưa,nhịn không được lộ ra tươi cười thản

nhiên:“Khi đó tuổi ta còn nhỏ không hiểu chuyện,mỗi lần xem phụ hoàng

cùng người chơi cờ đều thắng,thật sự rất tò mò.Sau này lớn lên mới

biết,cùng Thiên Tử chơi cờ,là không thể thắng.”

“Không phải không thể thắng,mà là muốn thắng phải có kỹ xảo.Thời điểm phải thắng thì nên thắng,không nên thắng,phải thua.”

Hắn gật đầu,“Đây là bí quyết sinh tồn ở trong cung.”

Tôn Đạo Tiền liếc mắt nhìn hắn một cái,vuốt vuốt chòm râu trắng

dài,“Tiên hoàng năm đó đưa ngươi lên núi học võ,đi một cái liền đi mười

năm,ngươi có từng để ý?”

“Không,những ngày ở trên núi học võ,ta quả thật rất vui vẻ.”

“Kỳ thật,Tiên Hoàng năm đó từng động tư tâm muốn lập ngươi làm thái tử.”

Cảnh Trình Ngự đang muốn đi quân cờ tay dừng một chút,giương mắt nhíu mày,nhẹ nhàng cười,“Tôn lão,người uống nhiều rồi!”

Tôn Đạo Tiền nao nao,ha ha nở nụ cười,“Đúng vậy,ta một phen tuổi

già,uống tham mấy chén chỉ thích nói bậy.Đến đến đến,chúng ta tiếp tục

uống rượu chơi cờ,không tán gẫu chuyện cũ…..”

Một trận hương nhẹ nhàng đưa tới,một bên rèm che bị nhấc lên,nghênh

diện đi tới một nữ tử tuyệt sắc,không ai khác,chính là người muốn vào

cung làm phi,nghĩa muội An Lăng vương,Lạc Hương quận chúa.

Tay nàng cầm khay,bên trên là đồ ăn đẹp mắt hương bay bốn phía,mặt

mày tươi tỉnh,ý cười hiện rõ,hướng hai người hơi hơi khụy xuống.(tưởng tượng như hành lễ ấy)

“Thất vương gia,Tôn thái phó,uống rượu chơi cờ có thể nào thiếu mỹ vị đồ ăn nhắm rượu đây? Đây là vài món đồ ăn do Lạc Hương tự tay làm,mong

Vương gia cùng Thái phó nếm thử.”

Từ lần trước sau khi thấy Cảnh Trình Ngự,Tô Lạc Hương liền mắc bệnh

tương tư,đối với nam nhân duy nhất trên đời không để ý mỹ mạo của nàng

mà nhớ mãi không quên.

Mà nàng thân là phi tử sắp gả tiến hoàng cung,tìm không thấy cơ hội

tiếp cận hắn,bởi vậy vừa biết được hắn tìm lão Thái Phó uống rượu chơi

cờ,liền nghĩ ra lấy tự tay làm vài món đồ ăn nhắm rượu làm lý do,tới

tiếp cận vị Thất vương gia tuấn mỹ này.

Nháy mắt xốc lên bức rèm che,nàng vừa vặn bắt gặp nụ cười yếu ớt trên môi Cảnh Trình Ngự,kia cùng biểu tình sẵng giọng trong quá khứ hoàn

toàn bất đồng,khảm thật sâu vào trong óc của nàng,làm tình tố trong lòng nàng rất nhanh phát sinh.

Tôn Đạo Tiền ngửi được hương thơm thức ăn,lập tức tinh thần tỉnh táo,lấy một ít rượu,vừa ăn vừa tán gẫu.

Cảnh Trình Ngự sau khi thấy Tô Lạc Hương xuất hiện,nhanh chóng đánh

tan ôn hòa nơi đáy mắt,lại thay bằng biểu tình lạnh như băng ngày trước.

Tô Lạc Hương biết cách nói chuyện,kể cho hai người chút chuyện cười

nơi quê nhà,Tôn Đạo Tiền bị chọc cho cười ha ha,Cảnh Trình Ngự lại mặc

kệ không hé răng,tự mình uống rượu.

Hắn nhớ tới sáng nay khi rời phủ,túi hương mà nương tử nhà hắn vẫn

mang trên người,dây lưng đột nhiên bị đứt,gương đồng đựng bên trong cũng bởi vậy mà bị rơi ra.

Nàng sợ tới mức oa oa kêu to,không ngừng nhắc đi nhắc lại,“Sẽ có chuyện gì xấu sắp xảy ra sao? Thật sao? Là chuyện gì đây…….”

Hắn đang ở một bên đọc sách nghe xong không khỏi mở miệng hỏi:“Nàng

một mình thì thào tự nói cái gì?” Nàng không ngừng đô đô ồn ào (đô đô ở đây là tiếng kêu than lẩm nhẩm của Ninh Nhi! ),làm ảnh hưởng đến tâm tình thoải mái lúc đọc sách của hắn.

Quan Ninh Nhi vẻ mặt thất thần vuốt gương đồng,xoay người chạy đến

bên người hắn,“Vương gia,thần thiếp cảm thấy sắp có tai họa xảy ra.”

Hắn không thể nào cao hứng trừng nàng liếc mắt một cái,“Nàng nói hươu nói vượn gì vậy?”

“Không có.” Nàng còn thật sự lắc đầu.“Chàng đừng xem thường bề ngoài

gương đồng này,nó thực ra rất linh.L


80s toys - Atari. I still have