
iêu khích che kín mây
đỏ.
Hôm nay tuy rằng tuyết lớn đột nhiên rơi xuống,mà vừa đến ban
đêm,trong trời đêm ánh trăng trên cao lại dị thường sáng,quang hoa bắn
ra bốn phía.Cảnh Trình Ngự nhìn gương mặt nương tử ngày càng xinh
đẹp,nhịn không được tình dục tăng vọt.
Không để ý tới con bên ngoài cửa sổ đang líu ríu,tranh cãi ầm ĩ không ngừng,hai người một bên hôn môi,một bên tiến lên trên giường.
Ngay tại thời điểm hắn muốn cởi quần áo nương tử,bên ngoài truyền đến một đạo tiếng la non nớt:“Cha,mẹ,có gì đó kỳ quái xuất hiện……”
Quan Ninh Nhi cả kinh,muốn tránh khỏi trói buộc của hắn,lại bị phu quân ôm chặt lấy,“Con đang kêu……”
“Kệ cho nó kêu đi!” Tiểu quỉ đáng ghét,quấy rầy chuyện tốt cùa hắn cùng nương tử,thật đáng đánh đòn.
Hai người tiếp tục hôn môi,không bao lâu,bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu của đứa nhỏ.
“Mẹ,thật hay,người mau ra đây xem đi – - ”
“Nha đầu Bích Tình chết tiệt kia lại chạy đi đâu? Không phải bảo nàng hảo hảo chiếu cố tiểu hỗn tử kia sao?”
Cảnh Trình Ngự bị con kêu tâm phiền ý loạn,cố tình là Bích Tình chẳng biết đã đi đâu,hai vợ chồng bị tiểu tử kia ầm ĩ đến hưng trí hoàn toàn
biến mất,chỉ có thể sửa sang lại quần áo,đẩy cửa đi ra ngoài xem xét.
Bên ngoài đại tuyết vẫn như cũ không ngừng rơi,đưa mắt nhìn lại,bốn
phía là một mảnh màu ngân bạch,bóng tuyết từ trong ban đêm chiếu rọi
thanh lệ không u.
Trong viện tử,một tiểu nam hài mặt áo hồng chỉ vào cách đó không
xa,chỉ thấy trên tuyết trắng noãn,có một mặt gương đồng sáng trong
suốt,từ trong gương di động,đổ hình soi ra cũng càng ngày càng rõ
ràng.Khi mặt kính kia vuông góc cùng ánh trăng,đổ hình liền rõ ràng hiện ra đầy đủ trước mặt bọn họ.
Cảnh Trình Ngự cảm thấy khiếp sợ,thì thào lẩm bẩm:“Này không phải long mạch của Nam Nhạc sao?”
“Vương gia,đồ án này chỉ chỗ,sẽ không phải chính là…….”
Hai người đối diện thật lâu,đáy lòng ẩn ẩn đoán được đáp án.
Từ sau khi An Lăng vương đền tội,bảo tàng đồn đãi cũng dần đàn bị
người phai nhạt,Cảnh Trình Ngự xem xét,gương đồng căn bản vốn không có
bảo tàng,chuyện bảo tàng bất quá là có người có ý đồ loạn quốc nhiễu dân nên đồn đại ra.
Không nghĩ tới qua vài năm,gương đồng bị con coi thành món đồ chơi cư nhiên thật sự giấu diếm huyền cơ,còn ngoài ý muốn làm cho bọn họ biết
được chỗ bảo tàng.
Cảnh Trình Ngự đột nhiên nở nụ cười,hắn đem gương đồng nhét vào trong tay con,“Bảo tàng này ngươi phát hiện,thứ này liền thuộc về ngươi.Sau
này lớn lên,tìm được bảo tàng coi như ngươi có phúc khí,nếu tìm không
thấy,liền đem gương này trở thành truyền gia chi bảo,truyền từ thế hệ
này sang thế hệ khác đi.”
Tiểu tử kia nắm gương cười ngây ngô,vẻ mặt không rõ chuyện.
Quan Ninh Nhi bên người cười gật đầu,nhẹ nhàng nắm tay phu quân,“Ý Vương gia,cư nhiên cùng thần thiếp giống nhau như đúc.”
Về phần họp chắc chắn có hằng năm phát sinh chuyện gì,lão thiên gia đều đã có định đoạt……