Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321993

Bình chọn: 7.5.00/10/199 lượt.

uyện bị độc này cả

đời không giải xong cũng được….”

Nàng lập tức đỏ mặt,“Ai nha,Vương gia chàng đang nói cái gì? Kia là kịch độc,đối thân thể không có lợi.”

“Bổn vương không có nói lung tung.” Một tay kéo nàng vào trong

lòng,hắn lộ ra tà cười,“Nàng nghĩ,chỉ cần hai người mỗi ngày cùng một

chỗ làm chút vận động,độc tính sẽ không phát tác,cớ sao lại không làm?”

Quan Ninh Nhi vừa bực vừa buồn cười,“Nếu ta cùng Vương gia có

con,không thể làm loại vận động này.Vương gia cần phải làm thế nào cho

phải?”

Cảnh Trình Ngự bị nàng hỏi sửng sốt,nhịn không được nhíu mày,không

hờn giận nói:“Sinh con xác thực sẽ ảnh hưởng khoái hoạt hàng ngày của

bổn vương,nếu như vậy,chúng ta sẽ không sinh đứa nào cả.”

Vừa nghe lời này,nàng trừng mắt nhéo hắn một cái.“Hiện tại nói lời

này có lẽ chậm.” Nàng chỉ chỉ bụng mình.“Vương gia chàng mỗi ngày cố

gắng cày cấy,nơi này giờ…..đã có con của chàng.”

“Không thể nào…..”

-Hoàn-

So sánh với Bắc Kì có bốn mùa rõ ràng,Nam Nhạc là quốc gia phi thường ấm áp,bốn mùa như xuân,bách hoa phồn thịnh.

Ở trong cảm nhận của dân chúng,loại khí hậu mùa đông cùng bọn họ

tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ.Vừa ý là,ngày 8 tháng 5 năm Cảnh Hạo thứ mười một,nhiệt độ không khí đột nhiên giảm,chỉ trong chốc lát đại

tuyết bay tán loạn,mưa tuyết bay đầy trời làm Nam Nhạc bao trùm thành

một mảnh chói mắt màu ngân bạch.

Mang theo nương tử cùng đứa nhỏ từ trong cung trở lại vương phủ,Cảnh

Trình Ngự cởi áo khoác da sắc điêu thuần trắng trên người,vào trong

phòng liền ôm lấy Quan Ninh Nhi,đem tay mình đông lạnh như băng nhét vào xiêm y của nương tử sưởi ấm.

Quan Ninh Nhi liên tục thét chói tai,mắt hàm giận tái đi trừng hắn,khiển trách nói:“Chàng muốn đông chết thần thiếp sao?”

Cảnh Trình Ngự không để ý tới nàng,tiếp tục đưa tay chuyển qua chuyển lại trên bụng nàng,xúc cảm vừa mềm vừa ấm cùng độ ấm rốt cục làm cho

tay hắn cảm nhận được lo lắng,vì thế hắn mới mở miệng,“Là ông trời muốn

đông chết bổn vương,đây là cái thời tiết quỷ gì! Mới vừa rồi còn rất

tốt,như thế nào đột nhiên lại rơi xuống một trận đại tuyết?” Nói

xong,hắn vẻ mặt tà khí nhíu mày,“Hay là cái phá gương (phá=khoác lác) kia của nàng thực sự có yêu tinh,có thể đem Tuyết yêu triệu hồi đến?”

Quan Ninh Nhi tức giận cười cười,“Là chàng chính mình nói đây là hiện tượng thời tiết dị thường tạo thành,cùng Tuyết yêu căn bản không có nửa điểm quan hệ.Huống hồ kia không phải phá gương,là bảo bối mẹ lưu lại

cho thần thiếp,hiện tại còn là món đồ chơi mà con chúng ta yêu thích

nhất….” Nói tới đây,nàng mới nhìn xung quanh,“Di? Con đâu? Như thế nào

lại không cùng chúng ta vào phòng?”

Lúc này,ngoài cửa số truyền đến tiếng trẻ nhỏ chạy nhảy vui đùa ầm

ĩ,nàng gấp đến độ muốn ra cửa tìm con,lại bị Cảnh Trình Ngự ngăn

lại,“Đừng để ý cái đứa tiểu hỗn tử kia,nó chỉ là đang chơi đùa vui vẻ

thôi,nàng nếu muốn để ý,liền để ý nhiều tới phu quân nàng là ta,từ sau

khi nàng sinh cái tiểu hỗn tử kia,liền hoàn toàn đem vi phu vắng vẻ một

bên.”

Cảnh Trình Ngự đối với đứa nhỏ này thật sự không thể nói là thích,từ

sau khi nương tử nhà hắn sinh cho hắn một đứa trẻ béo mập,vật nhỏ kia

liền mỗi ngày ở trong lòng mẫu thân,còn khi không oa oa khóc lớn làm

phiền giấc ngủ người khác,hại hắn đường đường Vương gia chẳng những ở

trong lòng nương tử nhất thời không có địa vị,mỗi ngày còn phải chịu để

tên tiểu tử hỗn đản kia cùng mình tranh lão bà.

Cố tình tiểu tử nhà hắn tuy rằng có điểm béo,lại kéo lại khuôn mặt

siêu cấp đáng yêu,mỗi lần dẫn nó tiến cung gặp Hoàng Thượng,hoàng huynh

đều ước gì lưu nó lại hoàng cung cho chính mình nuôi.

Từ khi tiểu tử kia được ba tuổi,có thể ăn có thể uống có thể chạy có

thể nhảy,mỗi ngày trừ bỏ cùng nương tử ra ngoài,niềm vui thú lớn nhất đó là chơi với tiểu gương đồng của mẹ nó.

Sáng sớm hôm nay,trời đổ tuyết lớn,tiểu tử kia không sợ rét không sợ

đông lạnh chạy ra bên ngoài,ở trong viện hét to kêu vừa tuyết vừa băng

thật tuyệt,kêu người cùng nó ném tuyết.

Một hồi sau,người trong cung đến truyền hoàng đế triệu kiến,hắn cùng

gia quyến vào hoàng cung,ăn một chút yến hội,lại lợi dụng con hướng

hoàng huynh xin một chỗ tốt hơn (ta cũng k rõ! =..=),đến khi vừa lòng liền mang theo vợ cẩn thận trở về vương phủ.

Lúc này tuyết lớn đã tích một tầng thật dày,trên đường trở về,tiểu tử kia lại ngay tại trong kiệu ồn ào nói sau khi hồi phủ muốn dùng tay làm một người tuyết thật to.

Lúc này tiểu hỗn tử kia khẳng định ở trong sân sau chơi đến điên rồi (hự! Nó là con anh đấy nha! Ta bó tay rồi! =..=),hắn có thể nhân cơ hội này hảo hảo chiếm lấy nương tử nhà mình.

Quan Ninh Nhi đã có chút nóng vội muốn ra bên ngoài,“Bên ngoài thời tiết rét lạnh,con sẽ bị đông lạnh đến phát bệnh mất.”

“Mới sẽ không,nó rất béo,mỡ trên người còn nhiều hơn người chết,làm

sao có thể dễ dàng đông lạnh đến phát bệnh được?” Trên đời này đại khái

chỉ có Cảnh Trình Ngự làm cha tuyệt không lo lắng cho đứa con bảo bối

của mình.

Quan Ninh Nhi bị ôm không thể động đậy,đành phải để hắn đối với mình

giở trò,chỉ chốc lát,dung nhan xinh đẹp liền bị kh


Snack's 1967