
c Vân Thanh? Phàm là độc dược do tay hắn làm ra,tuy rằng không lấy
tính mệnh của người.Nhưng tuyệt đối sẽ làm người ta thống khổ.
“Tam nhật tục tình tán,vô sắc vô vị,trước khi đến vương phủ ta đã đem nó đổ trên mặt gương của nương tử ngươi,chỉ cần sau khi chạm qua,không
quá nửa canh giờ độc tính sẽ phát tác – đau khổ khó nhịn,về phần giải
dược…..” Nàng đột nhiên lộ ra biểu tình đắc ý,“Đã bị ta hạ trên chính
thân thể của mình rồi.”
Nàng tà cười đem mặt cười tiến đến trước mặt hắn,ghé vào lỗ tai hắn
thổi hơi thở khiêu khích,“Vương gia,hai năm trước thời điểm ngươi đặt
chân đến An Lăng,ta cũng đã vụng trộm đối với ngươi động tâm,tuy rằng
lúc ấy ngươi không chú ý tới ta,mà thân ảnh của ngươi lại rõ ràng ghi
tạc trong lòng ta.
“Có lẽ ngươi cũng không tin tưởng nhất kiến chung tình,cho rằng nữ
nhân ác độc như ta không xứng ở cùng một chỗ với ngươi,bất quá cũng
không quan hệ,bởi vì cho dù ngươi khinh thường thú ta nhập môn,từ nay về sau,ngươi cũng vô pháp thoát khỏi ta.
Phàm là người trúng Tam nhật tục tình tán,nếu không thể cùng người
trong thân thể có giải dược ba ngày phát sinh quan hệ một lần,không quá
ba ngày,chắc chắn mất mạng.”
“Vương gia,chỉ cần ngươi khẳng định nạp ta làm phi,ta liền bảo hộ
tính mệnh của ngươi,nếu ngươi nhất định không chịu,ta đây đành phải trơ
mắt nhìn ngươi chết ở trước mặt ta.”
Lúc này Tô Lạc Hương phi thường tự tin,nàng từ nhỏ được cha nuôi
nấng,thứ khác không học được,các loại thủ đoạn bày mưu tính kế hại người mười cái học thành mười.
Lúc trước Võ Tử Ưng chiêu nạp rất nhiều người tài ba trên giang
hồ,chuẩn bị làm hậu thuẫn tương lai hắn khởi binh tạo phản,Độc vương Lục Vân Thanh cũng là một trong số đó,người này phi thường âm hiểm,am hiểu
dụng độc,cho nên bị nhân sĩ chính nghĩa trên giang hồ coi là ngưu quỷ xả thần,hận không thể diệt trừ cho thống khoái.
Hai năm trước,hắn rốt cục bị cừu gia tìm đến,rơi vào kết cục dị
thường bi thảm,liền ngay cả người nhà của hắn cũng không tránh khỏi liên lụy,cả nhà toàn diệt.
Tam nhật tục tình tán này là độc môn độc dược trước khi hắn chết đặc biệt chế tác cấp cho Võ Tử Ưng.
Khi Võ Tử Ưng phái nàng vào kinh liền cho nàng mang theo trên
người,tương lai vô luận chỉ dùng để hạ trên người Cảnh Trình Ngự hoặc
Cảnh Trình Hiên,nguyên bản nàng cảm thấy thuốc này quá mức ác độc,không
nghĩ tới hôm nay thật sự phải nhờ công dụng của nó.
Nghĩ đến đây,nàng không khỏi cười ha ha,chủ động muốn đem toàn thân
vô lực Cảnh Trình Ngự ôm đến trong lòng,đắc ý nói:“Vương gia,ngươi biết
không? Chỉ cần ngươi còn muốn tiếp tục sống sót,như vậy đời này đều đừng tưởng rời khỏi ta.”
Nguyên bản đại sảnh chỉ có hai người,đột nhiên không báo động trước
có thêm một người,Tô Lạc Hương còn chưa thấy rõ diện mạo của người mới
tới,một cái tát thật mạnh đã hung hăng giáng xuống trên mặt nàng.
Nàng lảo đảo một chút,ôm hai má đau nhức,không thể tin vừa ngẩng đầu
đã thấy,cư nhiên đứng trước mặt là khuôn mặt luôn luôn tươi cười Quan
Ninh Nhi.
“Tô Lạc Hương,ngươi thật ti bỉ!”
Nếu không phải thủy chung đáy lòng cảm thấy bất an,muốn đến tột cùng
tìm đến xem,Quan Ninh Nhi cũng sẽ không phát hiện chuyện tình độc ác như vậy lại phát sinh trong vương phủ,không nghĩ tới Tô Lạc Hương lại có
thể lớn mật đến loại tình trạng này,dám tiến dần từng bước ở trong vương phủ hạ độc Cảnh Trình Ngự.
Tô Lạc Hương tựa hồ bị một cái tát bất thình lình đánh cho choáng váng,bụm một bên mặt,kinh ngạc đứng tại chỗ.
Quan Ninh Nhi sửa bộ dáng ôn hòa ngày xưa,lạnh lùng chỉ vào nàng
nói:“Ngươi may mắn có được mỹ mạo,đây là ông trời đối với ngươi ban
ân,mà ngươi lại dùng khuôn mặt như tiên nữ này làm ra chuyện tình ác độc như vậy,một người thật vô sỉ,cũng có một điểm một chốt,vì sao ta lại
thấy trên người ngươi không có chừng có mực?”
Lời nàng mắng cực ngoa,đừng nói Tô Lạc Hương bị mắng mặt đỏ tai
hồng,không thể nói gì để chống đỡ,liền ngay cả té trên mặt đất Cảnh
Trình Ngự cũng bị khí thế của nương tử nhà mình làm cho hoảng sợ.
Đây mới là diện mạo thực của Ninh Nhi sao?
Khi hắn chính tai nghe được nàng vì bảo hộ mình mà nói ra những lời
ấy,đau đớn trên thân thể cùng tra tấn giống nhau không hiểu vì sao lại
giảm bớt,không hề làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Tô Lạc Hương một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần,khó thở sửa lại
tư thế chỉ vào nàng:“Ngươi……Ngươi cái đứa mập mạp kia,ngươi có tư cách
gì ở đây mắng ta? Đừng quên hắn là vì cái gì mà cưới ngươi.Nếu không
phải bởi vì gương kia,ngươi bây giờ còn ở tại Quan gia,là cái bác già ế
chồng không thể gả ra ngoài.”
Quan Ninh Nhi nghe xong không giận mà còn cười nói:“Cho dù ta các
phương diện điều kiện cũng không bằng ngươi,nhưng ta lại có thể được một nam nhân chân thành đối đãi,nhìn xuống dưới,ngươi lại còn đáng thương
hơn,vì muốn được người khác để ý,cư nhiên ngay cả loại âm độc thủ đoạn
này đều sử dụng đến…..”
Tô Lạc Hương bị nàng làm tức giận không ít,khuôn mặt kiều diễm nhỏ
nhắn lúc đỏ lúc trắng,qua một lúc lâu mới lạnh lùng cười nói:“Ở đây
chiếm tiện nghi tính là gì? Đừng quên phu quân ngươi yêu thương s