
rảm.
Ở cách xa đó tại An Lăng,Võ Tử Ưng dựa theo tin tức hồi báo của Tô
Lạc Hương mà biết được việc này,đắc ý cười ha ha.Hắn ngồi tại án
tiền,xem xong tin báo liền dùng ánh nến hủy thư tín,yêu thích không
buông tay thưởng thức bảo kính chiếu yêu vừa được đưa tới.
Hắn nhìn gần nhìn xa,nhìn trái nhìn phải,chỉ cảm thấy vật nhỏ này
được làm dị thường tinh xảo,nhưng nhìn một lúc lâu cũng không thấy ra
được gương này làm sao cất giấu tàng bảo đồ.
“Vương gia,hiện tại tàng bảo đồ đã nằm trong tay chúng ta,Thất vương
gia cũng cùng Hoàng Thượng phản bội,không lâu sau sẽ bị xử trảm,hiện nay triều đình đại loạn,đúng là thời cơ tốt nhất để chúng ta động thủ.Về
phần bảo tàng này,Vương gia người không cần nhất thời nóng lòng,đợi sau
khi Vương gia đoạt được ngôi vị hoàng đế,chúng ta tìm mấy dị sĩ tài ba
cởi bỏ bí mật bảo kính cũng không muộn.” Mưu sĩ tâm phúc ở một bên đề
nghị.
Võ Tử Ưng nghe vậy,đồng ý gật đầu,nắm chặt bảo kính trong tay,lộ ra một chút cười đắc ý.
“Thực đáng tiếc,không thể tận mắt thấy Cảnh Trình Ngự rơi đầu,thật sự có chút tiếc nuối.Bất quá lần này thực đáng khen ngợi,vẫn là nghĩa muội của bổn vương Tô Lạc Hương.Nha đầu kia quả nhiên không phụ công bổn
vương nhờ vả,đem sự tình làm được tốt đẹp như vậy,đợi bổn vương ngồi
trên long ỷ,nhất định sẽ không quên công lao của nàng……”
Lúc này tại một gian tẩm cung trong hoàng cung tại kinh thành,Tô Lạc
Hương nghe Châu Nhi thuật lại lời truyền của Võ Tử Ưng,hắn chẳng những
đem nàng khen một phen,nói nàng năng lực làm việc cường đại đến mức hóa
thành châu báu,còn nhận lời sau này chắc chắn sẽ thưởng nàng.
Nàng nghe xong chính là cười cười,cũng không để trong lòng,đợi sau
khi Châu Nhi rời đi,mới nhẹ nhàng mở một cái túi hương ra,đem một mặt
gương đồng chạm trổ tinh xảo lấy ra,thưởng thức ở trong tay.
Nhớ ngày đó,nàng phái người tặng hoàng đế một tin tức,nói rõ Thất
vương gia lúc trước lấy Quan Ninh Nhi là vì trên người đối phương có bảo tàng,sau khi hoàng đế biết chuyện,quả nhiên giận dữ như nàng sở
liệu,lập tức tìm Cảnh Trình Ngự để hỏi cho ra lẽ.
Nàng thừa cơ lợi dụng khúc mắc giữa hai người,phái người đi Thất
vương phủ phóng hỏa,kết quả Cảnh Trình Ngự quả nhiên đem việc này đổ lên đầu hoàng đế,nàng làm cho hai người bọn họ trai cò tranh chấp,mà nàng
ngư ông đắc lợi,hoàn thành nhiệm vụ.Tuy rằng có chút đáng tiếc Cảnh
Trình Ngự sắp bị xử trảm,bất quá,dù sao nam nhân kia cũng không thương
nàng,sống chết của hắn đối với nàng giờ cũng không có ý nghĩa gì.
Người nàng không chiếm được,nàng tình nguyện làm cho hắn hoàn toàn
biến mất,nàng không đạt được người khác cũng đừng mong có được.
Duy nhất có chút chuyện khiến nàng không vui,Quan Ninh Nhi vừa béo
vừa ngu kia lại cư nhiên ngây ngốc tự nguyện cùng Cảnh Trình Ngự vào
ngục chịu chết.
Không thể sinh cùng tháng cùng năm,nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày sao? Hừ!
Nghĩ đến đây,nàng lạnh lùng cười khan,nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve gương đồng trong tay.
Đây mới là vật thật,phái người đưa về An Lăng cấp cho Võ Tử Ưng kia chẳng qua là đồ dỏm.
Nàng phải vì chính mình lưu lại một cái lợi thế,để ngừa khả năng bất
trắc,dù sao trên cõi đời này,có thể tin tưởng,trừ bỏ chính mình,không có ai khác.
***
Dựa theo kế hoạch sớm định ra,Tô Lạc Hương chỉ cần thành công châm
ngòi Hoàng Thượng cùng Thất vương gia phản bội,Võ Tử Ưng sẽ âm thầm phái người đến kinh thàn,tiếp nàng trở lại An Lăng.
Mà tin tức Thất vương gia bị xử trảm đều đã truyền đến An Lăng hơn mười ngày,bên kia lại như cũ không có động tĩnh gì.
Làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là,Châu Nhi ở bên người hầu hạ nàng,vì
tay chân chịu khó,cư nhiên bị Hoàng Thượng điều đến bên cạnh hắn,mà một
ít nô tài nàng mang đến kinh thành,cũng đều bởi vì các loại nguyên nhân
mà dần bị đổi người mới.
Càng làm nàng kinh ngạc là,trừ bỏ cửa lớn ngoài tẩm cung ra,hiện tại
chỉ cần nàng muốn ra cửa,bên người liền nhất định sẽ có một đám người đi theo.
Thay đổi như vậy,làm nàng cảm thấy dị thường bất an,chẳng lẽ ở tình huống nàng không biết,lại đã có chuyện gì xảy ra?
Rất nhanh,ngày Hoàng Thượng nạp nàng làm phi đã đến,nhưng không nghĩ
tới ba ngày trước khi nàng được sắc phong,lại đột nhiên nhận được thánh
chỉ,đề cập đến hữu thần xem tướng tính ra bát tự của nàng cùng hoàng đế
không hợp,không nên vào cung làm phi.Hoàng đế đối với chuyện này cảm
thấy tiếc hận,mà vì không muốn phụ ý tốt kết thân của An Lăng vương,nên
hắn quyết định nhịn đau bỏ những thức yêu thích,đem nàng ban cho một vị
quan trong triều là Hòa Thuận thân vương làm phi.
Tô Lạc Hương biết Hòa Thuận thân vương kia năm nay đã bảy mươi
tám,tuy rằng chính phi đã qua đời,nhưng trong phủ tiểu thiếp ước chừng
có hai,ba mươi người,tuổi tầng phân bố rộng làm người ta kinh ngạc.
Đừng nhìn hắn bộ dáng tuổi già sức yếu,hắn chính là tính hóa sắc,cho
dù tuổi đã muốn một bó to,như cũ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Không lâu trước đây,sau khi hắn gặp qua Tô Lạc Hương ở hoàng yến,liền vẫn thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng,giấc mộng một ngày kia có thể đem một
vị mỹ nhân nũng nịu như vậy lấy