
ng?" Đỗ nhìn tôi, cười cười. Bạn bè của Tiếu đều có một
điểm chung, chính là rất thích cười. Vô luận hắn có quen bạn hay không, hắn vẫn
cứ cười, giống như là quen biết tất cả vậy.
"Ừ!" Tay Tiếu
vỗ trên lưng tôi, "Tư Doanh, đây là Đỗ Viễn Phong, bạn thời đại học của
anh!"
Lúc này tôi đã không nghe
rõ bọn họ đang nói cái gì, mặt tôi trắng bệch, ý thức mơ hồ vươn tay, tôi muốn
nói, xin chào, nhưng khi tôi nắm được tay hắn, liền bắt đầu nôn mửa, giống như
nôn khan, đều là nước chua xót, tôi cảm thấy rất tức ngực, hít vào thật sâu,
chỉ thấy trước mắt tối sầm lại.
"Chị dâu?" Tôi
nghe được Đỗ Viễn Phong kêu lên một tiếng.
Tôi thật thích hai từ
này.
Lúc tỉnh lại đã ở trong
nhà, trong phòng ngủ của chúng tôi. Tôi ngồi xuống, nghe thấy ngoài phòng khách
vang lên một chuỗi thanh âm gõ bàn phím. Đi ra ngoài, quả nhiên là nhìn thấy
anh đang làm việc trước laptop.
"Tiếu!" Tôi gọi
anh.
Anh ngẩng đầu, đẩy gọng
kính màu vàng, một bày tay day day mi tâm, mệt mỏi hỏi, "Hôm nay sao vậy?
Bác sĩ bảo cô làm việc nhiều nên mệt nhọc quá độ, sao tôi lại không biết cô làm
cái gì mà 'mệt nhọc quá độ' nhỉ?!"
Tôi đi qua, đứng ở bên
cạnh, "Có đói bụng không, em làm mì cho anh!"
Anh tựa vào sô pha, thật
sự rất tuấn tú, "Tôi không ăn mì gói!" Anh nói.
Vì thế tôi đi vào phòng
bếp, pha cà phê.
"Cô uống quá nhiều
cà phê, buổi tối mới không ngủ được, cho nên bác sĩ nói cô là làm việc mệt nhọc
quá độ, nên uống ít lại, đừng tự tìm phiền toái!" Anh nhìn tôi, ra lệnh.
"Vâng!" Tôi
thành thật từ phòng bếp đi ra. Ngồi cạnh anh, "Tháng sau là sinh nhật anh,
quà… em đã chuẩn bị!"
"Ừ!" Anh tuỳ
tiện gật đầu, tắt máy, đến phòng tắm tắm rửa.
Phòng tắm nhà chúng tôi
là thuỷ tinh trong suốt, tôi nhìn anh dưới vòi hoa sen, lưng phập phồng nặng
nề, anh thở thật sâu. Nhất định anh cảm thấy mệt chết đi được, bởi vì trong nhà
không có ai có thể cùng anh chia sẻ áp lực, cũng không có ai có thể cùng anh
chia sẻ thắng lợi.
"Tiếu, anh thật sự
rất tuấn tú!" Tôi đi đến gần phòng tắm, si mê nhìn anh.
Anh quay đầu, mạnh mẽ kéo
tôi qua, chúng tôi hôn nhau, tất cả đều là hương vị của hơi nước ấm phun ra.
"Anh thật hoàn
mỹ!" Tôi nói.
Anh xé áo của tôi, chui
đầu vào khe cổ tôi, tôi nghe thấy giọng anh nói, "Đúng, mà cô chính là nét
bút hỏng của tôi!
Ngày 13 tháng 1 năm 2005,
sinh nhật của Tiếu, anh đã 30 tuổi.
Tôi tặng cho anh một
chiếc áo lông, là mới mua, bởi vì anh sẽ không thích mấy thứ tôi tự làm, nhưng
mà tôi đã lén thêu vào mảnh vải phía trong chiếc áo, trên đó có ba chữ: Trình
Tư Doanh.
Vì điều này, mà tôi trộm
vui vẻ thật lâu, mỗi lần anh mặt chiếc áo lông kia đi đánh golf, tôi sẽ không
nhịn được mà cười lên.
"Cô cười ngu ngốc gì
chứ!" Tất yếu có lúc, anh sẽ mang tôi đi cùng, sau đó tôi an vị trong xe
che miệng cười.
Thật sự rất vui vẻ......
Tháng 2, tôi tham gia một
lớp nấu ăn, mỗi ngày đều tham gia một buổi hai giờ, đó là đoạn thời gian tôi
rất vui vẻ.
Sau đó tôi liền mang mấy
món học được ở lớp, từng chút từng chút đút cho anh ăn. Anh thật sự rất mệt,
cũng không quan tâm đến hương vị, chỉ lo điền đầy bụng. Ăn xong rồi, anh đi tắm
rửa, sau đó nằm trên giường, tôi mát xa cho anh, làm cho anh ngủ thật ngon.
Tuy rằng nhiêu đó cũng
không phải là chuyện giỏi giang gì, nhưng vì anh rất bận, cho nên tôi cảm thấy
cuộc sống thật phong phú, thật thoả mãn.
Có một ngày, tôi học được
một món mới, ở phòng bếp dồn sức làm, thi thoảng lại nhìn đồng hồ, 9 giờ, anh
cũng sắp về rồi. Đang lúc nghĩ như vậy, chuông cửa quả nhiên vang lên. Tôi vội
vàng chạy ra mở cửa.
"Chị dâu!"
Là giọng của Lô Quân, hắn
cùng Lưu Cẩm dìu Tiếu Hoan đã say như chết. Tôi cả kinh, vội vàng cho họ đi
vào.
"Sao lại thế
này?" Tôi sốt ruột hỏi.
"Chị dâu, không
sao!" Lưu Cẩm nói, "Hạng mục thành công, Tiếu rất vui, uống hơi
nhiều!"
"A! Như vậy là tốt
rồi." Tôi quỳ gối cạnh sô pha lau mồ hôi cho anh. Tôi rất lo lắng, cho nên
không chú ý đến bên cạnh còn có một người nữa đang đứng.
"Đang làm gì trong
phòng bếp vậy?" Trong im lặng, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói nhẹ
nhàng quen thuộc.
Tôi một trận mồ hôi lạnh,
quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt xinh đẹp, nửa cười nửa không nhìn tôi.
"La tiểu thư!"
Tôi không khỏi nhẹ kêu lên thành tiếng.
La Tình hơi nghiêng đầu,
quyến rũ đến điên đảo chúng sinh, cô ấy nói, "Lại gặp nhau rồi!" Sau
đó, đến tiếp lấy chiếc khăn trong tay tôi, "Có tôi đây thì cô nên vào
trong bếp đi!"
Tôi nhìn cô ấy, tay cô ấy
vẫn xinh đẹp như vậy. Tôi nhìn lại tay của mình, không có chút máu, không có
nhẵn nhụi. Tôi đi vào bếp, hung hăn cắn mu bàn tay mình.
Tôi thật sự rất muốn đuổi
cô ta đi, tuy rằng cô ta rất thân mật với Tiếu Hoan, nhưng Tiếu Hoan chưa từng
đưa cô ta vào nhà. Mà tôi vẫn, xem đây là sự dịu dàng trực tiếp nhất của anh.
Tôi cắn mu bàn tay, cắn
đến hiện lên dấu răng màu tím.
Tôi thật muốn đuổi cô ta
đi!
Tôi ngồi trên sô pha đối
diện với Tiếu Hoan, ôm chén Mark, vừa uống cà phê, vừa nhìn chằm chằm La Tình.
"Tiếu, có đỡ hơn
chút nào không?" Cô ta nhẹ giọng, "Đã bảo anh