
nhưng không muốn làm cho cô phát hiện, sao anh cố gắng như vậy lại vẫn không có thành quả? Thấy cô ánh mặt cô đơn, anh
nhắc nhở chính mình không thể cho cô áp lực, phụ nữ ở phương diện này
đều nhạy cảm hơn so với đàn ông.
"Về nhà lại nói, hiện tại em cảm thấy chỉ có ở nhà an toàn nhất, còn có điện thoại không thể tùy tiện nhận."
"Được, chúng ta về nhà." Anh khởi động xe, một đường thuận lợi mà trầm mặc, anh bắt đầu suy nghĩ về vấn đề cảm giác an toàn .
Lôi Dực còn chưa có tìm đến Đinh Tuấn Nghiêu, Đinh Tuấn Nghiêu lại có hành
động trước, khi bọn họ mở cửa vào phòng, điện thoại di động của anh liền vang lên, sau nhận máy liền được thanh âm xin lỗi của chú Đinh ."A Dực, thật xin lỗi, Phiên Phiên nhà chú lại rước lấy phiền phức cho cháu ."
"Không sao, chỉ cần cô ấy đừng quấy rầy cháu cùng vợ cháu là được." Lôi Dực đối với trưởng bối dĩ nhiên là tôn trọng, nhưng là chọc tới vợ anh
thì không thể nhượng bộ, ai biết Đinh đại tiểu thư sẽ có cái hành động
kinh người gì, anh phải được cam kết của chú Đinh.
"Sẽ không, con trai và con dâu phải trở về nước, bọn họ sẽ quản giáo nó, cháu yên tâm." Đinh Tuấn Nghiêu quả thật là thể diện bị vứt hết xuống Thái bình dương, cháu gái này nếu lại không quản giáo, Đinh gia bọn họ rất có thể trở thành
chuyện cười, hơn nữa còn là bị cười rất nhiều năm.
"Ừ, hôm nào đến chỗ ông nội cháu uống hai chén." Chuyện có thể thuận lợi giải quyết là tốt nhất, dù sao hai nhà bọn họ
cũng có nhiều năm giao tình, cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, anh cũng không hy vọng cùng chú Đinh trở thành kẻ địch.
"Được, mọi người tụ họp, chú mời khách, bồi tội với các cháu, cháu cũng phải đem vợ đến đây a."
"Cháu sẽ nói cho ông nội cháu biết, hôm nào gặp."
Chờ Lôi Dực cúp điện thoại, Chu Văn Kỳ ôm lấy cánh tay của anh hỏi: "Không sao chứ?"
"Không có việc gì, chú Đinh sẽ trông coi cô ta."
"Vậy thì tốt, em chỉ muốn bình an."
"Yên tâm, có anh ở đây." Trước đây chuyện của La Kiến Lương được giải quyết, thật vất vả để cho
cô an tâm một chút, lần này lại xuất hiện một Đinh Phiên Phiên, thật là
sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, Lôi Dực hi vọng mình có đầy đủ
năng lực, có thể bảo vệ nụ cười của cô không cần khô héo.
Rửa mặt xong, hai người cùng nhau lên giường, anh ôm bả vai của cô nói: "Không cần nghĩ quá nhiều, ngủ đi."
"Ừ." Tối nay là không thể làm vận động trên giường rồi, nhưng bọn họ có thể dựa
sát vào nhau, cô cần cảm thụ nhiệt độ của anh, hô hấp của anh, mới có
thể an tâm ngủ.
Nghe tiếng hít thở trầm ổn của vợ, Lôi Dực xác
định cô đã ngủ, thế nhưng anh vẫn cố ý giữ vững tỉnh táo, vì chính là sợ cô gặp ác mộng, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy trong lòng cô
nhất định rất không yên ổn.
Kết hôn đến nay đã nửa năm, anh phát
hiện vợ anh trừ sẽ gặp ác mộng, còn có thói quen nói mớ, mặc dù nói rất
mơ hồ, nhưng anh nghe nhiều cũng có thể nghe được, có mấy câu luôn xuất hiện lặp đi lặp lại. "A Dực, cẩn thận! Không cần chết. . . . . . Anh không cần chết. . . . . . Thật xin lỗi, đều là em không tốt. . . . . ."
Anh không biết cô đến tột cùng gặp cái mộng gì, cũng không có trực tiếp hỏi cô, đợi khi nào cô muốn nói sẽ nói, anh chỉ biết mình nên trông coi cô, khi cô bị lạc ở trong ác mộng, anh sẽ đem cô ôm và khẽ hôn, từ từ dụ dỗ cô bình tĩnh lại.
Anh không am hiểu lời ngon tiếng ngọt, cũng
không bày tỏ anh không hiểu được lòng người, theo ý anh, trong lòng mỗi
người đều có ánh mặt trời cùng bóng ma, ngoài mặt cô hoạt bát dí dỏm,
cũng xử sự như người bình thường, nhưng ở sau khi sớm chiều ở chung, anh cảm thấy cô nhạy cảm và yếu ớt, cô quan tâm người nhà cùng bạn bè, cô
không thích cảm giác thất bại, cô vội vã đem mỗi sự kiện làm đến hoàn
mỹ, hình như có một cỗ lực lượng không ngừng yêu cầu, thúc giục cô, nếu
không cô sẽ cảm thấy áp lực.
Không biết qua bao lâu, người trong
ngực anh bắt đầu cau mày nói nhỏ, giống như cô gái nhỏ lạc đường không
tìm được phương hướng, chỉ mong có một ngày anh có thể trở thành nhà của cô, không để cho cô đau khổ nữa, không hề băn khoăn nữa. . . . . .
Ngày thứ hai, lúc
Lôi Dực lái xe đi làm, phát hiện phía sau có một chiếc xe SUV đi theo
anh, kỹ năng theo dõi không tệ, lại có chút ít sơ hở, anh quyết định
trước không đi công ty, lái xe đến mép đường tìm bãi đậu xe, không gian
hiện trường lớn như vậy, cũng không tin đối phương còn có thể tránh.
Sau khi xuống xe, anh hướng về phía chiếc xe SUV hô: "Đi ra đi!"
Rất nhanh, từ trong xe SUV đi ra một cô gái, còn có sáu người đàn ông giống như là vệ sĩ.
"Lại là cô?" Lôi Dực thật không biết trêu ai ghẹo ai, sao luôn đụng phải cái cô gái nhàm chán này?
Hôm nay tâm tình của Đinh Phiên Phiên cũng không tệ lắm, mặc dù tối hôm qua bị mắng rất thảm, nhưng cô đã có chủ ý mới. "Anh Lôi, em có việc tìm anh, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện."
"Không cần phải, cô có chuyện gì thì nói luôn đi." Anh không muốn cùng cô ta có bất kỳ dây dưa nào, suy nghĩ của người điên người bình thường không có cách nào mà đoán trước được.
"Cái người đầu gỗ này rõ là. . . . . ." Đinh Phiên Phiên giận