
ô Diêu đi tới, hắng giọng chào hỏi cô bằng chất giọng đặc sệt tiếng địa phương: “Chào, Tô tiểu thư.”
Tô Diêu cười gật đầu: “Chào buổi tối.”
Anh ta cũng gật đầu một cái, sau đó mỉm cười: “Tối nay có muốn uống gì không?”
Tô Diêu khẽ nghiêng đầu nhìn sang: “Cho một chén Margaret đi.” (~~> Magaret là tên một loại rượu vang nào nào đó =)) Do tra gu gồ ca ca thì thấy có nhiều tên rượu vang mang tên Margaret quá, cho nên ở đây cũng
chả biết là loại nào )
Chủ quầy bar nghe thấy vậy lập tức lắc đầu: “Tô tiểu thư, rượu này không tốt.”
Cô bật cười: “Không đâu, anh không biết chứ, tôi rất thích cái tên rượu này.”
Anh ta lặng lẽ lấy ra một chén rượu, lát sau mới mở miệng giải thích: “Tô tiểu thư, người chế tạo ra loại rượu
này chính là Đỗ Lôi Tát tiên sinh, lấy cảm hứng từ sự bất hạnh của bản
thân và cái chết của tình nhân ông ấy. Margaret là loại rượu biểu trưng
cho sự ưu thương, sư cay đắng của tình yêu và tình cảm lưu luyến. Tôi
chỉ mong cô có thể uống loại rượu nào khiến cho bản thân mình trở nên
vui vẻ khoái hoạt hơn thôi.”
Tô Diêu vểnh tai nghe một hồi, sau đó
khẽ cười cười: “Vậy được rồi, nghe lời anh tôi sẽ buông tha cho rượu
Margaret này. Hay là anh chọn rượu cho tôi thử xem?”
Anh ta rất nhanh lấy ra một chai Kê Vi
Tửu xinh đẹp, lập tức đẩy đến trước mặt cô: “Tô tiểu thư, cô là một
người phụ nữ rất quyến rũ. Vì thế chén ‘Phấn hồng giai nhân’ này, tôi
mời cô.”
Tô Diêu cảm kích cười một cái nữa, nhẹ
ngàng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, tán thưởng nói: “Thật sự cảm ơn
anh, rượu này tôi rất thích.”
Chủ quầy bar chỉ mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng.
Thưởng thức rượu xong rồi, Tô Diêu chào
anh ta rồi thoải mái bước về phòng ngủ. Mới đóng cửa lại đã lập tức nhận được điện thoại của Từ Hoãn.
“Uy, Tô Tô.”
Tô Diêu không bật đèn, chỉ mở nửa cảnh
cửa để ánh sáng mờ ảo có thể chiếu vào, ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa
sổ tỏa ra một cảm giác nhẹ nhàng thanh thản, đâu đó quanh đây còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách êm đềm.
“Làm sao, nhớ ta hả? Ta nhớ hôm qua vừa mới gọi cho ngươi xong nha.”
Từ Hoãn thở dài: “Ta muốn bóp chết ngươi.”
Cô nghe thấy vậy liền bật cười ha ha.
Từ Hoãn lại nói: “Ngươi đó, nói đi thì
liền bỏ đi luôn, rút khỏi giang hồ rồi cũng đâu cần tặng mọi người nhiều đồ như vậy? Đang yên đang lành lại làm tất cả sợ hãi một phen, ngươi
không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”
Tô Diều cười cười: “Giọng điệu của ngươi đúng là giống cái đồ chiếm được tiện nghi rồi còn đòi khoe mẽ. Nếu thấy tiếc thì đợi ta về rồi bảo mọi người trả lại hết đồ cho ta luôn đi.”
Từ Hoãn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Nhưng mà ngươi chả thèm để lại cho ta cái
gì hết, ta cảm thấy vô cùng tức giận, kéo theo việc hậu quả hết sức
nghiêm trọng.”
Tô Diêu trợn tròn mắt: “Trang bị của
ngươi mạnh như thế rồi còn muốn đòi gì nữa? Ngươi chẳng lẽ muốn ta sạt
nghiệp mới vừa lòng chắc?”
Từ Hoãn đột nhiên bật cười hắc hắc một
cách rất chi là quỷ dị: ” Mặc kệ, dù sao ta cũng rất tức giận, cho nên
hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Ha ha, đắc tội với ta thì ngươi chỉ có
nước chết thôi.”
Tô Diêu nháy nháy mắt mấy cái: “Từ Hoãn?”
“Ừ?”
“Ngươi uống rượu phải không? Sao tự nhiên lại nói năng lung tung nhảm nhí thế kia?”
“…”
“Được rồi, để tỷ tỷ ta đây hát bài Hai con hổ* cho ngươi nghe.”
“…Tô Diêu!” Cô lại nỡ lòng nào nhắc đến
bài hát “Hai con hổ” này chứ? Hình tượng của hắn chẳng phải đã hoàn toàn bị hủy diệt trong tay nhạc thiếu nhi rồi sao? TT______TT Mỗi lần nghĩ
đến Từ Hoãn lại không khỏi lệ rơi đầy mặt.
“Ha ha.” Tô Diêu lại bật cười một cách rất chi là phách lối.
Từ Hoãn giận đến tím mặt: “Ngươi chết đến nơi rồi, cười cái rắm gì!”
Cô càng cười lớn hơn nữa, khiêu khích
nói: “Lão nương đây sống rất tốt nha. Ở chỗ này cuộc sống phải gọi là
tiêu diêu tự tại cực kỳ, có phải ngươi ghen tị nên mới trù ẻo ta phải
không? Không phục thì đến đây mà cắn ta nè ~~”
Từ Hoãn lạnh lùng mở miệng: “Ngươi chớ có đắc ý quá sớm, yên tâm, nhất định sẽ có người đến cắn ngươi.”
Tô Diêu “Hử?” một tiếng, chỉ nghe thấy
Từ Hoãn đột nhiên ném đến một câu: “Đại thần nổi giận, cho nên ngươi tự
mình cầu phúc đi.” Dứt lời hắn dập mạnh điện thoại không thương tiếc.
Tô Diêu nhất thời cảm thấy sững sờ — Từ Hoãn vừa mới nhắc đến đại thần, chính là Trì Thủy Mặc sao?
Suy nghĩ một chút, Tô Diêu khẽ nhếch
miệng, chẳng qua cũng chỉ là trò chơi thôi mà, game Thiên Long đâu có
thiếu nữ nhân, hắn ta đại thần như thế chẳng lẽ lại thiếu nữ nhân để
phải bám theo một Yêu Nữ như cô! Đúng là đùa người!
Tô Diêu vừa gập điện thoại lại vừa lầm bầm: “Anh ta nhiều lắm cũng chỉ là không có gan chấp nhận thực tế thôi.”
Thình lình đằng sau lưng cô truyền đến một thanh âm băng hàn lạnh lẽo: “Ý của em là, em nghĩ rằng có thể vứt bỏ được tôi?”
Tô Diêu sợ hết hồn giật thột một cái, chiếc điện thoại di động cũng đã rớt bộp trên mặt đất từ lúc nào.
Nhìn thân ảnh cao lớn mờ mờ ảo ảo phản
chiếu lên chiếc cửa sổ đối diện đang từ từ từng chút một tiến lại gần
mình, Tô Diêu nhất thời cổ họng nghẹn ứ, không kịp để