
hờ ơ.
“Thì ra là thế.” Viên thiếu Tề cười lạnh.”Nhưng nói thực tôi rất kinh ngạc,
Uông gia các người không phải có rất nhiều tiền vàcửa hàng đấy sao? Ba mẹ em lại
cho phép cô con gái cao quý đi chơi đàn dương cầm?”
“Là đùa vui thôi.” Cô nhún vai.”Xem như một loại thể nghiệm đi.”
“Thể nghiệm cuộc sống?” Anh hừ nhẹ.”Tôi còn tưởng rằng em ở cùng tôi trước đó
vài năm, đã ‘thể nghiệm’ đủ rồi chứ.”
Đây là anh đang châm chọc cô?
Uông Ngữ Đạt lặng lẽ cắn môi, nuốt đi mọi lời oán giận, nuốt đi ý muốn cãi
lại, cô không muốn tranh luận cùng anh vào lúc này, bọn họ đã là hai người xa
lạ, thuyền nước đôi ngả.
“Không còn lời nào để nói sao?” Anh vẫn cố tình tiếp tục trêu chọc cô.
Rốt cục cô cũng không nhịn được, oán giận ngẩng mặt, cùng hắn nhìn nhau.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đấu sức, cô đã không nhận thua, anh cũng
khiêu khích đón tiếp.
Cô dùng sức trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt của cô quật cường, trái tim cũng không
còn chịu khống chế, bởi vì cô thấy được trong mắt anh sự âm u, trách cứ nghiêm
khắc, còn giấu cả lửa giận.
Anh hận cô.
Cho dù bảy năm năm tháng đã trôi qua, cho dù hai người đã không còn là đôi
nam nữ trẻ trung ngông cuồng, cho dù bề ngoài anh đã trở nên thành thục rất
nhiều, ẩn chứa nét phong trần và khóe mắt thỉnh thoảng hiện lên mấy đường vân
mảnh, nhưng chỉ có điểm ấy, vẫn không thay đổi.
Bọn họ vẫn oán hận nhau như năm đó.
“Thiếu Tề, anh ở đây làm chi?”
Lưu Hiểu Tuyên yếu ớt nói, rất đúng lúc quấy nhiễu sự im lặng giữa hai người,
Viên Thiếu Tề thu liễm ánh mắt, quay đầu nhìn cô.
Cô cười ngọt ngào với anh, ánh mắt lại dao động về hướng Uông Ngữ Đạt, trực
giác nói cho cô biết quan hệ giữa hai người này không tầm thường.
“Hai người quen biết nhau sao?” Cô hỏi thử.
“Không biết.” Trăm miệng một lời.
Lưu Hiểu Tuyên rùng mình, ngược lại càng hoài nghi, nhưng thấy vẻ mặt tối tăm
của Viên Thiếu Tề, cô nhìn ra anh tuyệt đối không muốn cô hỏi, vì thế đành cười
càng tươi.
“Thiếu Tề, chúng ta khiêu vũ được không?”
“Khiêu vũ?” Viên Thiếu Tề nhíu mày.
“Đúng vậy, em biết anh không biết nhảy, nhưng người ta vẫn rất muốn cùng nhau
mở đầu màn khiêu vũ với anh nha!” Cô nũng nịu khẩn cầu.”Em dạy anh, được không?
Anh thông minh như vậy, nhất định vừa học liền biết, được không?”
Đời này trừ bỏ em, anh sẽ không cùng người phụ nữ khác khiêu vũ.
Nhiều năm trước, từng có một thanh niên ngu đần nói với người con gái anh ta
yêu lời thề này.
Uông Ngữ Đạt còn nhớ rõ, cô tin Viên Thiếu Tề cũng không quên.
Nhưng anh vẫn chỉ nhếch môi như cười như không, cúi người, bày ra tư thái kỵ
sĩ phóng khoáng, hướng Lưu Hiểu Tuyên mời khiêu vũ.
Cô nhìn theo hai người tay nắm tay thân mật, nỗi lòng phức tạp khó nói lên
lời .
Nhiều năm sau quay đầu lại, những lời thề non hẹn biển hoá ra cũng thật tức
cười.
“Uông tiểu thư, muốn tấu thủ khúc nào?” Người phụ đàn violon hỏi ý kiến của
cô.
“. . . . . ‘Sông Đa Nuýp xanh’ đi.” Giọng nói nhỏ nhẹ, như mưa tháng tư lớt
phớt.
Ngón tay ngọc vỗ về chơi đùa phím đàn, cùng dương cầm hợp tấu, tấu ra khúc
nhạc Waltz.
Nơi bờ sông Đa Nuýp xanh tươi, anh cùng cô nhảy điệu thứ nhất.
Năm ấy tại vũ hội của trường họ bất ngờ tình cờ gặp gỡ, cũng khiêu vũ điệu
nhảy này, lúc ấy là cô dạy anh khiêu vũ, còn lúc này, bạn nhảy bên cạnh anh đã
đổi thành một người khác .
Vật đổi sao dời, con người rồi cũng thay đổi.
Uông Ngữ Đạt lặng lẽ đánh đàn, âm thanh nhẹ nhàng lả lướt, mọi người chỉ nghe
thấy tiếng đàn du dương thanh thúy, lại không nghe thấy miệng vết thương của cô
đang chảy máu.
Từng kỉ niệm lần lượt hiện lên như trên một chiếc đèn kéo quân, cô nhìn cảnh
trước mắt, đôi mắt vẫn cố lừa gạt chính mình.
Vì sao anh vẫn trách cô? Vì sao đến bây giờ vẫn không thể tha thứ cho cô?
Chẳng lẽ cuộc hôn nhân năm đó thất bại, tất cả đều là lỗi của cô sao? Chẳng lẽ
anh không chịu một chút trách nhiệm nào sao?
Rõ ràng, anh cũng có sai lầm cơ mà ——
“Ý em muốn nói tất cả đều là lỗi của anh?”
“Em chưa nói đều là lỗi của anh, em chỉ nói, anh không thể hoàn toàn trách
em! Em đi dạo phố mua đồ, cũng bởi vì anh không ở nhà, không có người theo giúp
em, cho nên. . . . . .”
“Anh là đi công tác! Đi kiếm tiền!”
“Em biết, cho nên em cũng rất kiềm chế, nhưng mà thỉnh thoảng đi dạo phố có
liên quan gì?”
“Nhưng em mua nhiều đồ như thế, toàn là quần áo, với giầy, còn cả túi hàng
hiệu, còn cả… đây là cái gì?”
“Là khuy đính tay áo tặng cho anh, anh thích không?” Cô hứng trí dào dạt lấy
ra. “Còn cả kẹp caravat, thắt lưng, giày da…”
“Uông Ngữ Đạt!” Anh gầm lên.
“Dạ ?” Cô ngẩng khuôn mặt vui sướng, nhìn về phía anh một nở một nụ cười rực
rỡ duyên dáng, đôi mắt to tròn nháy nháy, một bộ dáng trong sáng vô tội.
Cô rốt cuộc có hiểu hay không, anh đang thật sự rất tức giận?
Anh trăm điều bất đắc dĩ, ánh mắt sắc bén đảo qua xung quanh nhìn vào mỗi hộp
giấy, mỗi một cái gì đó cô tùy tiện mua, chắc là phải đi tong mất mấy tuần lương
của anh.
Anh chỉ là lính mới, công ty phái anh đến Thượng Hải, có trợ cấp tiền ăn,
nhưng cũng chỉ đủ cho hai vợ chồng bọn họ ở một gian trọ