Duck hunt
Lần Cầu Hôn Thứ Hai

Lần Cầu Hôn Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321880

Bình chọn: 7.00/10/188 lượt.

cũ kỹ.

Anh biết, cô được nuông chiều từ bé, vì anh mà không sợ phản kháng lại người

nhà, cùng anh bỏ trốn đi tới nơi thành phố xa lạ này, ở trong một không gian nhỏ

hẹp, ăn thức ăn không ngon lành, đối với cô mà nói, cuộc sống giống như là từ

thiên đường rơi xuống phàm trần, đích thực là ủy khuất.

Hơn nữa anh bận công việc, không rảnh để làm bạn cùng cô, cô khó tránh khỏi

cảm thấy cô đơn, nên đi dạo phố mua sắm giết thời gian cũng không có gì đáng

trách.

Nhưng cô không cân nhắc khả năng kinh tế của anh hiện nay sao? Mua toàn là

hàng hiệu cao cấp, anh làm sao có thể trả được?

“Những cái này em đi trả lại đi!” Anh không thể ngăn cản cô mua sắm, nhưng ít

nhất có thể từ chối những thứ cô mua cho anh. “Anh không cần.”

“Vì sao?” Cô nhăn mày.”Người ta là vì anh mới mua, anh mỗi ngày đi làm đều

chỉ có hai ba bộ âu phục để thay đổi, anh không thấy khó chịu sao? Caravat cũng

chỉ có mấy cái, kẹp caravat cũng là hàng rẻ tiền, giày da cũng là –”

“Với anh mà nói, như vậy là đủ rồi.” Anh nôn nóng ngắt lời cô.”Anh chỉ là

nhân viên nghiệp vụ cơ sở, không cần mặc sang trọng quá.”

“Nhưng người ta có câu ‘Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang’. . . . .

.” (đại khái là Phật thì nhìn vào bộ áo cà sa màu vàng mà nhận biết, con

người cũng phải dựa vào quần áo để đánh giá)

“Ngữ Đạt, anh xin em, em đem những thứ này đi trả được không?”

“Em biết, anh lo lắng không có tiền trả đúng không?” Cô nháy mắt mấy cái,

cười híp mắt lấy ra các loại thẻ ngân hàng.”Anh xem đây là cái gì?”

Anh nhíu mày.

“Đây là của mẹ giúp em, mẹ nói bắt đầu từ tháng này, mẹ sẽ cố định gửi tiền

cho chúng ta — cho nên không cần lo lắng, chúng ta bây giờ có rất nhiều tiền

rồi!”

Anh nghe vậy, câu chữ định nói đều nén lại, khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt

xinh đẹp đầy vui sướng của vợ.

Cô đang làm cái gì? Lại có thể chìa tay xin tiền người nhà sao?

“Ha ha, anh rất ngạc nhiên phải không?” Cô hiểu lầm sự kinh ngạc của anh. “Kỳ

thật em cũng vậy, vốn nghĩ em với anh vụng trộm kết hôn, người nhà em nhất định

đều tức giận không để ý tới em, nhưng mẹ lại không nỡ nhìn thấy em một mình lưu

lạc ở bên ngoài, cho nên. . . . . .”

“Em không phải chỉ có một mình, em có anh!” Anh cắn răng, gằn từng tiếng qua

kẽ răng.

“Em biết, mẹ em không phải có ý đó, mẹ là sợ em sống không tốt. . . . .

.”

“Theo anh cùng một chỗ khổ sở như vậy sao? Nếu vậy, em có thể quay về Đài

Loan được rồi!”

“Viên Thiếu Tề, anh thực nhàm chán!” Cô cũng giận, nâng cao giọng điệu.”Em có

nói em sống không tốt sao? Có nói em muốn quay về Đài Loan sao? Anh vì sao cứ

nhất định không chịu nghe em nói hết?”

“Vậy em đáp ứng anh, đừng cầm tiền của nhà em nữa. Anh không phải đã nói rồi

sao? Chi tiêu của em hết thảy đều do anh phụ trách.”

“Em biết, anh có sự tự tôn của đàn ông, nhưng em không hiểu, rõ ràng có thể

làm cho cuộc sống dễ chịu một chút, tại sao cứ muốn gượng ép bản thân như

vậy?”

“Em cảm thấy rất miễn cưỡng sao? Lúc em quyết định lấy anh, chẳng phải đã

biết anh chỉ là một người nghèo với hai bàn tay trắng?”

“Cho nên , chúng ta mới nên để mẹ em giúp mấy chuyện nhỏ –”

“Không cho phép!”

“Viên Thiếu Tề, tính tình anh thật sự cứng đầu đó! Anh dựa vào cái gì không

cho phép ?”

“Bằng anh là chồng của em –”

Bằng anh là chồng của cô.

Cùng cô thành hôn anh đã hạ quyết tâm, đời này sẽ dùng hết thảy khả năng có

thể để bảo hộ cô, cho cô hạnh phúc, mang lại cho cô một cuộc sống sung

sướng.

Anh định sẽ dùng hôn nhân mĩ mãn để bù lại việc cô mất đi thân tình.

Anh sẽ chứng minh cho người nhà cô thấy, anh Viên Thiếu Tề xứng với con gái

bảo bối nhà bọn họ, đoạt lấy viên minh châu từ trong tay họ anh sẽ dụng tâm che

chở yêu thương. . . . . .

Năm đó anh chưa từng hoài nghi mình sẽ không làm được. . . . . .

Viên Thiếu Tề buồn rầu thu hồi suy nghĩ, tay phải vô thức xoa thái dương.

Nơi đó có một vết thương nhỏ, là cha của Uông Ngữ Đạt thưởng cho anh, lưu lại

một ấn tượng sâu sắc nhất.

Ngày đó, vợ chồng họ Uông gọi anh qua gặp, giáp mặt nói móc anh, lên án anh

vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ.

“Tôi đã điều tra gốc tích của cậu rồi, thằng nhóc, ba cậu chẳng qua chỉ là

một công nhân xây dựng, mẹ cậu bỏ đi theo người khác, cậu lúc học trung học thì

luôn trốn học đánh nhau, ra vào cục cảnh sát, còn từng bị đưa vào trường giáo

dưỡng dành cho thiếu niên– chỉ bằng loại người có xuất thân bối cảnh như cậu mà

cũng dám vọng tưởng trèo cao với Ngữ Đạt nhà chúng tôi? Cậu ngay cả xách giày

cho con tôi cũng không xứng! Đừng si tâm vọng tưởng nữa!”

Liên tiếp kêu gào rống giận xong, ông Uông liền cho anh vài cái tát, cuối

cùng còn dùng gậy golf đánh vào đầu anh.

Đến nay anh vẫn còn nhớ rõ, cái loại cảm giác gần như tuyệt vọng và nhục nhã

đó. Anh đến bệnh viện khâu vài mũi, miệng vết thương khâu lại rồi, lòng lại nứt

ra một vạch.

Anh đã từng suy nghĩ hay là vứt bỏ tất cả, thử thuyết phục bản thân vĩnh biệt

cái tình yêu vô vọng này. Anh đưa ra lời chia tay với cô, cô lại dù chết vẫn

quấn quít lấy anh, kiên quyết đi theo anh đến chân trời góc biển.

Bởi tình yêu đã