
ở cái ô trong suốt ra, đứng ở
ven đường.
Anh lạnh lẽo trừng cô một cái, đạp chân ga, tăng tốc rời đi, bánh xe khiến
nước mưa bắn tung tóe, không lưu tình chút nào bắn vào cô, làm ướt váy.
Lạnh quá. Uông Ngữ Đạt lấy tay kéo chặt hai vạt áo choàng .
Thân mình lạnh, tim còn lạnh hơn, cô miễn cưỡng chống đỡ, một mình đi trên
con đường núi âm u yên tĩnh, phía trước quanh co phóng tầm mắt mãi cũng không có
điểm dừng.
Cô đi về phía trước, trong đầu nhớ tới một màn kia, đắng cay ngọt bùi, làm cô
chợt đau chợt vui, tâm tình phập phồng không yên.
Cô vẫn cho là thời gian trôi qua, cô đã sớm phai nhạt từng chút một tình cảm
đối với anh, đã sớm buông tha cho tình yêu buồn đau dai dẳng kia.
Nay đột nhiên gặp lại, cô mới giật mình phát hiện, trong lòng mình tình cảm
kia vẫn quấn quýt, thủy chung chưa từng mất đi.
Cô không ngờ vẫn để ý đến anh, anh vẫn có khả năng thần bí chi phối tâm tình
của cô như cũ. . . . . .
Một chiếc xe thể thao màu trắng bạc từ phía đối diện chạy tới, hướng cô bóp
còi hai tiếng.
Cô ngưng thần, kinh ngạc nhìn chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh cô, cửa
kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt một người đàn ông tuấn tú sang sảng.
“Ngữ Đạt, may mà gặp được em trên đường, lên xe đi!”
Cô vừa mừng vừa sợ, mở cửa ngồi vào xe.”Duệ An, làm sao anh lại đến đây?”
“Anh đoán em nhất định sẽ làm việc đến khuya, không thể đón được xe bus,
không ngờ em ngay cả tắc xi cũng không kêu, lại lựa chọn đi bộ xuống núi. Em
cũng quá keo kiệt đi?” Anh cười hài hước.”Đã trễ thế này đi một mình rất nguy
hiểm.”
“Em biết.” Cô than nhẹ. Cô cũng là bất đắc dĩ. Đối với cô mà nói, ở bên cạnh
người đàn ông có thể dễ dàng tác động tới tình cảm cô, đổi lại càng nguy hiểm
hơn.”Cám ơn anh đã tới đón em.”
“Nói cái gì mà cảm ơn thế? Bạn tốt thì dùng để làm gì?” Thái Duệ An vui vẻ
nói, trong nháy mắt đã làm ấm trái tim lạnh như băng của Uông Ngữ Đạt.
Cô cảm kích mỉm cười với anh.
“Mau thắt dây an toàn vào, chúng ta xuống núi thôi.” Anh dặn dò.
“Vâng.” Cô nhu thuận gật đầu.
Xe một lần nữa khởi động, lướt êm qua những đoạn ngoằn nghèo, cho đến tận khi
đèn hậu của xe mất hẳn, một chiếc xe khác màu xanh đậm nãy giờ tắt đèn im lặng
tránh ở bên đường mới quay đầu chậm rãi rời đi .
Trong xe, một người đàn ông với dáng người cứng ngắc đang ngồi, ánh mắt âm
trầm nhìn chằm chằm phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, hai chiếc khuy áo
thạch anh đen dưới bóng đêm thâm trầm khôn cùng âm thầm tỏa sáng–
Tập đoàn khách sạn quốc tế Xuân Duyệt.
Dưới trướng kinh doanh bao gồm rất nhiều chuỗi khách sạn cùng với khu nghỉ
dưỡng trên đảo, từ lúc tiến nhập vào châu Âu hình thành mô hình đầu tư tài chính
khổng lồ, mấy năm này phát triển mạnh mẽ, trừ đại bản doanh quản lý thiết lập
tại Đài Loan ra, cứ điểm trải rộng toàn bộ châu Á.
Chủ tịch Lưu Triệu Bình, xuất thân là nhà buôn bán giàu có truyền thống tại
Đài Loan, cũng là đại cổ đông của tập đoàn khách sạn này, ông chủ yếu phụ trách
tổng quản lý nội vụ trong tập đoàn, về phần kinh doanh hằng ngày thì giao lại
cho các tổng giám đốc phụ trách.
Trong đó, ở Đài Bắc, khách sạn Xuân Duyệt được xem như trung tâm của tập
đoàn, tổng giám đốc đồng thời kiêm nhiệm phó chủ tịch tập đoàn, là người có
quyền thế mạnh thứ nhì trong tập đoàn, tương lai vô cùng có khả năng thay thế
chủ tịch.
Nghe nói, vị tân nhiệm tổng giám đốc này là do Lưu Triệu Bình tự mình cất
nhắc, hơn nữa tuổi còn khá trẻ nên lúc vừa mới nhậm chức liền có đủ loại ánh mắt
ghen tị ngờ vực, không ít quản lý các bộ phận đều chờ đợi xem xét, người đàn ông
được mời về từ Luân Đôn nước Anh này có bao nhiêu phần nổi bật.
Nhưng những chuyện này không liên quan đến cô.
Cô chẳng qua chỉ nhận một việc viết thuê nho nhỏ này, làm xong sẽ rời đi, cấp
trên có cái gì lục đục với nhau về tiết mục người nối nghiệp đều chẳng dính dáng
gì đến cô.
Nhận việc, kiếm tiền, lại nhận việc, lại kiếm tiền, mục tiêu sống của cô chỉ
đơn giản như vậy.
Trước kia còn từng muốn làm nên thành tựu trong sự nghiệp, nhưng hiện tại,
quên đi, cô chỉ cầu thời gian làm việc tự do, thù lao hậu đãi, tiền đến thật
nhiều mà thôi.
Chỉ cần có thể kiếm được tiền là tốt rồi. . . . . .
Uông Ngữ Đạt đi vào cổng khách sạn Xuân Duyệt, ngẩng mặt nhìn lên toà kiến
trúc tổng thể cao vút như vươn đến tận mây xanh. Tầng cao nhất của khách sạn là
một nhà hàng thủy tinh trong suốt xoay ba trăm sáu mươi độ nhìn xuống toàn cảnh
Đài Bắc.
Thái Duệ An nói đợi tới sinh nhật cô thì muốn mời cô tới đó ăn đại tiệc, anh
không biết, cô đã từng là khách quen của nhà hàng đó, lúc đó cha cô rất quen
thân với đầu bếp trưởng.
Chẳng qua đó cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, cô bây giờ chỉ lo lắng đề án
của mình không thể được thuận lợi thông qua tại hội đồng xét duyệt của mấy ông
quản lí này.
Vừa nghĩ tới đây, Uông Ngữ Đạt từ từ thở dài, lắc lắc đầu, dứt khoát bước vào
đại sảnh lộng lẫy.
Cô không có dư thừa thời gian để cảm khái, kế hoạch hôm nay vẫn dày đặc giống
như mọi ngày, buổi sáng tham gia hội nghị xét duyệt đề án, buổi chiều dẫn mẹ đi
bệnh viện kiểm tra,