XtGem Forum catalog
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322861

Bình chọn: 7.00/10/286 lượt.

đàn ông trẻ

tuổi ngồi bên tay trái ông, hắn quay lưng về phía tôi, cái lưng hắn

thẳng tắp và đường hoàng, đang ôm một vũ cơ uống rượu.

Nhất thời, tất cả mọi ánh mắt trên bàn tiệc đều tập trung vào người đó.

Dường như hắn đã uống say, vũ cơ ngồi trên người hắn đang cười nghịch ngợm,

mớm rượu cho hắn, nghe thấy thế thì nũng nịu nói: “Tư Không đại nhân, Tể tướng đại nhân đang hỏi ngài kìa.”

Tư Không đại nhân? Vũ Văn

Dung? Tôi giật mình, thế giới này sao lại nhỏ như thế, hóa ra hắn chính

là gã phu quân hữu danh vô thực hoang dâm vô độ của tôi sao?

“Ồ? Vậy sao?” Vũ Văn Dung véo nhẹ cằm nàng ta một cái, quay đầu lại nói với Tể tướng đại nhân. “Hoàng thúc vừa nói gì ạ? Cháu nghe không rõ, Hồng

Diệp đẹp quá, Hoàng thúc ban nàng cho cháu được không?”

“Tư

Không đại nhân này, ca nữ vũ cơ trong phủ ngài ít cũng phải tới cả trăm

người, Tể tướng đại nhân đã ban cả cháu gái của phu nhân ngài ấy cho

ngài rồi, ngài là người có diễm phúc nhất thế gian này rồi, còn không

hài lòng sao?” Không khí vừa mới giãn ra một chút, Trương đại nhân đã

uống say lại lấy lại tinh thần, cười cười tiếp lời.

Tể tướng đại nhân liếc mắt nhìn Vũ Văn Dung một cái, ánh mắt sáng quắc đã bình tĩnh

lại, cười nói: “Trương đại nhân, ngài lại giễu nó rồi. Đàn ông năm thê

bảy thiếp có xá gì, hôm nay chỉ cần tận hứng. Nào, cạn!” Nói rồi ông

nâng ly lên, uống cạn chỗ rượu trong cái ly đồng.

Suy nghĩ của

người cổ đại thật vô lí. Đàn ông năm thê bảy thiếp không sao? Hừ, dựa

vào cái gì chứ? Tôi lườm đám đàn ông đó một cái, chẳng muốn nghe họ nói

tiếp. Xem ra gương Thanh Loan không có ở trong đình viện, chắc là được

cất ở một nơi nào đó như thư phòng hay kim xa, nghĩ thế, tôi quay người

vừa định bước ra khỏi chỗ này thì nghe thấy tiếng “roẹt” của y phục

rách, cành cây bị chiếc váy vướng vào bật lên phần phật, làm rụng cả mấy chiếc lá xanh.

“Kẻ nào?”

Âm thanh đó đã nhanh chóng làm kinh động đám thị vệ trong phủ và mấy người đang uống rượu, họ cảnh

giác nhìn về phía tôi, rồi đứng lên đi lại gần. Tôi thầm kêu khổ trong

lòng, chỉ tại cái bộ quần áo này quá nhiều tua rua phiền phức ở trên,

nếu không thì tôi đã không bị vướng vào.

Đám thị vệ cầm đuốc vây tôi vào giữa, tôi đứng lên, len lén nhìn xung quanh, đang thầm nghĩ

phải làm thế nào để thoát thân thì bên tai bỗng vang lên một giọng đàn

ông trầm ấm và dễ nghe, trong giọng nói trầm trầm ấy thoáng qua một chút kinh ngạc: “Sao lại là nàng?”

Tôi ngẩng đầu lên, ánh lửa bập

bùng đập vào mắt, người nói mặc bộ đồ gấm, đầu đội kim quan, chiếc

trường bào màu lam đập tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nước da ngăm ngăm đen,

hàng lông mày dài, đôi mắt sâu thắm như biển cả dưới ánh đuốc bập bùng

dường như đang tỏa sáng, vẻ phong lưu không giấu, cả người toát lên một

sự ngang tàng và mê hoặc. Sống mũi cao thẳng đứng với gương mặt sắc nét

khiến vẻ đẹp của chàng như một bức tượng điêu khắc.

Tôi thầm

kinh ngạc, đây chắc là phu quân Tư Không đại nhân Vũ Văn Dung của tôi

thì phải, không ngờ chàng lại là một “mỹ nam tuyệt đỉnh” thế này, chả

trách bao nhiêu tì thiếp trong phủ đều vì chàng mà ngày đêm ghen tuông

với nhau.

“Thanh Tỏa, con tới đây làm gì?” Tể tướng đại nhân

chậm rãi mở miệng, đôi mắt lấp lánh tinh quang lặng lẽ nhìn tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ dung mạo của ông, một người đàn ông trung niên có đôi

mắt sáng quắc, trên trán đã hằn mấy vết nhăn rất sâu, không những không

hề khiến ông già đi mà ngược lại còn có cảm giác như một người từng

trải, từ người ông toát ra một khí thế nghiêm nghị, nói một là một, hai

là hai.

Lúc này tôi mới hoàn hồn, đầu óc chuyển động nhanh

chóng, vội vàng lên trước một bước, cúi người hành lễ: “Thanh Tỏa bái

kiến cô phụ”[7'>

[7'> Cô phụ là chồng của cô.

Chưa chờ ông trả lời, dưới ánh lửa bập bùng, vạt váy dài của tôi bỗng dưng tỏa ra

ánh sáng vàng, dường như che kín cả mây mù, tỏa ra ánh sáng lấp lánh,

mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc, nhất là Vũ Văn Dung, chàng tái mặt

nhìn tôi.

Tôi giật mình, cúi đầu nhìn xuống, thấy trên vạt váy

bằng lụa màu tím của tôi có thêu một con chim phượng hoàng đang vỗ cánh

muốn bay, chỉ thêu là loại kim tơ dạ minh, ban ngày không nhìn thấy hình vẽ này, nhưng dưới ánh lửa nó mới hiện ra. Màu tím thể hiện cho sự cao

quý, phượng hoàng ý chỉ Hoàng hậu, trên váy tím của tôi thêu chim hình

chim phượng hoàng màu vàng, rõ ràng là có ý không tốt, là bất kính với

đương kim Hoàng hậu.

Tôi nhìn đôi mắt thoáng tối đi trong giây

lát của Tể tướng đại nhân và gương mặt căng thẳng của Vũ Văn Dung, thấy

tim mình chùng xuống, bỗng chốc cảm thấy thật hoang mang, những mảnh

ghép trong não dần dần liên kết lại thành một đoạn lịch sử hoàn chỉnh.

Trong lịch sử có ghi chép, Tể tướng Vũ Văn Hộ của Bắc Chu một mình nắm triều

chính trong tay, đầu tiên ủng hộ lập cháu mình là Vũ Văn Giác lên làm

Hoàng đế, sau đó đầu độc chết người này, lập Vũ Văn Dục. Vũ Văn Dục

không phải kẻ nhu nhược, sau khi thượng vị đã dần dần lôi kéo một số

trọng thần, định làm nên cơ nghiệp, đổi danh hiệu “Thiên vương” thành

“Hoàng đế”. Vũ Văn Hộ giả bộ