
mượn việc “hoàn chính vu đế”[8'> để thăm dò, trao quyền cho hắn, hắn lập tức nắm hết toàn quyền khiến Vũ Văn Hộ sinh nghi và dùng rượu độc đầu độc hắn.
[8'> Tức là trả lại quyền chính trị cho nhà vua.
Còn vị phu quân hữu danh vô thực Vũ Văn Dung của tôi chính là một nhân vật
nổi tiếng bậc nhất trong lịch sử Bắc Chu. Sử sách ghi chép, chàng là một vị Hoàng đế kiệt xuất nhất trong lịch sử Bắc Chu, không những giăng bẫy tiêu diệt được Vũ Văn Hộ mà còn khiến Bắc Chu nhanh chóng phát triển,
sau đó lại tiêu diệt Bắc Tề, thống nhất Bắc triều.
Với tình hình này thì thấy Vũ Văn Dung vẫn đang chỉ là Tư Không đại nhân, Hoàng đế
hiện nay có lẽ là anh trai của chàng, Vũ Văn Dục. Nhưng tuy rằng hắn là
hoàng đế, nhưng người thực sự nắm quyền trong tay là Tể tướng Vũ Văn Hộ. Tôi mặc áo tím thêu kim phượng, người tôi đắc tội không phải là Hoàng
đế, mà là Vũ Văn Hộ, nếu tôi khiến ông ta hiểu lầm rằng Vũ Văn Dung có
dã tâm gì thì tôi với chàng chắc chắn sẽ nguy hiểm tính mạng.
Nghĩ vậy, lúc này tôi mới hiểu vì sao sắc mặt Vũ Văn Dung lại tái xanh. Đám
thị vệ đều như hổ báo, không khí căng thẳng vô cùng, từng giọt mồ hôi
lớn rịn ra trên trán.
“Cô phụ, xin người hãy làm chủ cho Thanh
Tỏa.” Đầu óc tôi chuyển nhanh như điên, vén vạt áo lên, bước lên một
bước rồi quỳ một chân xuống trước Vũ Văn Hộ, giả bộ đưa tay áo lên lau
nước mắt.
“Ồ? Nói ta nghe.” Vũ Văn Hộ hơi ngỡ ngàng, nheo mắt lại, lẳng lặng nói.
“Thanh Tỏa kể từ khi gả tới Tư Không phủ, các tì thiếp khác trong Như Yên Các
đều nói con là kẻ không may mắn, phòng con thường xuyên vô duyên vô cớ
phát hỏa, họ nói là bị tà linh xâm nhập. Thanh Tỏa vì không muốn gây
thêm phiền phức cho Tư Không đại nhân, cũng là vì không muốn làm tổn hại tới uy danh của phủ Tể tướng, bởi vậy vẫn nghiến chặt răng chẳng nói
nửa lời.” Tôi cúi đầu xuống nói, dừng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên
nhìn sắc mặt Vũ Văn Hộ.
“Nói tiếp đi!” Ông lạnh nhạt nói, sắc
mặt thoáng thay đổi, nhưng vẫn sa sầm xuống. Những người khác đều đang
kinh ngạc nhìn tôi, dường như không hiểu vì sao tôi lại nói những điều
này.
“Nhưng sau khi Tư Không đại nhân rời phủ, những tà linh đó
lại càng lợi hại hơn, đến nỗi đêm nào con cũng không thể ngủ nổi. Thanh
Tỏa vốn là cô nữ[9'>, bao nhiêu năm nay nhờ có cô mẫu[10'>, luôn một lòng
chăm sóc nên trên đời này con chỉ còn người là người thân. Nỗi lòng nhớ
quê khiến con không tự chủ được mà rời phủ, chỉ đành thêu bức hình tượng trưng cho người trên y phục, một là để tưởng nhớ đến người, hai là có
thể nhờ vào khí chất tôn quý của cô mẫu mà trấn áp đám tà linh.
[9'> Con gái mồ côi.
[10'> Cô mẫu là cô ruột.
Khi nhắc tới hai chữ “cô nữ”, tôi nhớ tới ông nội, tới gia đình hiện tại,
tới Bắc triều ngày đêm tối tăm mà tôi đang phải sống. Sống mũi cay cay,
nước mắt dâng trào, tôi vội vàng vén tay áo lên lau, Vũ Văn Dung ngây
người nhìn tôi, trong mắt thoáng qua một ánh lửa phức tạp.
Sắc
mặt Tể tướng Vũ Văn Hộ thoáng thay đổi, trong ánh mắt là vẻ thâm trầm
khó đoán. Tôi nghĩ bụng trò nịnh bợ này chắc cũng không đến nỗi nào, nói hình ảnh phượng hoàng là tượng trưng của vợ ông ta, cũng tức là khen
ông ta là rồng là vương, cho dù ông ta có nhận hay không thì chỉ cần ông ta biết con chim phượng hoàng này không đại diện cho tôi là được. Huống hồ truyền thuyết nói chỉ có bậc cửu ngũ chí tôn mới có thể trấn áp linh hồn, tôi nói thế này cũng tức là nói vòng nói vèo nói ông ta là Hoàng
đế rồi.
“Đứng lên nói đi! Thế sao giờ con lại tới đây?” Giọng
nói của Vũ Văn Hộ đã hiền hòa hơn rất nhiều, tôi nghĩ ông ta đã cho tôi
đứng lên thì chắc là tôi không còn nguy hiểm tính mạng nữa. Bất giác tôi thầm thở phào trong lòng, thế là miệng lưỡi càng thêm lanh lợi.
“Thanh Tỏa bất tài, không có khả năng tặng cho cô phụ một món quà mừng thọ ra
hồn, nhưng không dám quên công ơn bồi đắp và ân tình của cô phụ với con, chỉ hi vọng được nhìn thấy lão nhân gia người từ xa vẫn mạnh khỏe an
khang, tinh thần phấn chấn là Thanh Tỏa đã hài lòng lắm rồi. Huống hồ…
huống hồ Tư Không đại nhân không có trong phủ, một mình Thanh Tỏa cô đơn không ai giúp đỡ, không thể đối phó nổi với những chuyện vặt xung
quanh. Thế là lại càng thêm nhớ cô mẫu, vừa nãy con nghĩ có thể ra hậu
viện sẽ nhìn thấy người, ai ngờ lại làm phiền tới nhã hứng của các vị,
Thanh Tỏa quả thật tội đáng muôn chết.” Tôi càng nói càng hăng, trong
lòng thầm tính toán, với tình thế ngày hôm nay, muốn chạy trốn cũng khó, chỉ đành cứ lấy lòng Vũ Văn Hộ có thế lực lớn nhất trước, còn sau đó
mới tính kế lâu dài.
Trên mặt Vũ Văn Hộ lướt qua một sự thấu
hiểu, chắc là ông hiểu “cô đơn không ai giúp đỡ” mà tôi nói nghĩa là gì. Sự tranh đấu giữa nữ nhân vốn rất kịch liệt, bọn họ đều là những người
năm thê bảy thiếp, làm sao không hiểu được nguyên do trong đó.
“Vũ Văn huynh, ai cũng nói ở phủ Tư Không mỹ nữ nhiều như mây, nhưng ngài
cũng nên để ý một chút. Nếu Nguyên tiểu thư thực sự có mệnh hệ gì thì
ngài ăn nói làm sao với Tể tướng đại nhân đây?” Vị Trương đại nhân đó
lại lên tiếng.
Lúc này trong tay Vũ Văn Dung vẫn ôm H