Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322932

Bình chọn: 10.00/10/293 lượt.

c, đầu ngón chân suýt thì chạm vào đầu của

con búp bê, lại hét lên rồi nhảy bật về phía người chàng.

Đôi

mắt trong vắt của chàng lại ánh lên một nụ cười đắc ý, dường như có một

cơn gió mát thổi qua mặt hồ, khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng.

“Nó… nó là cái gì?” Tôi bỗng ý thức được rằng hình như mình thường xuyên mất mặt trước mặt chàng, hai gò má thoáng nóng lên.

Tướng quân mặt nạ không trả lời, cất thanh trường kiếm đi, cúi người xuống

nhặt một nửa thân người của con búp bê lên, ở chỗ cổ bị đứt lìa của nó

có nhét một cuộn giấy màu vàng. Tôi tò mò, cũng quên cả sợ hãi, đưa tay

ra cầm lấy cuộn giấy nhỏ đó, chầm chậm mở ra, trên tờ giấy màu vàng là

một hình vẽ cổ quái được vẽ bằng bút lông, giống như một thứ văn tự đặc

biệt nào đó.

“Đây là gì?” Tôi chớp mắt, kinh ngạc nhìn chàng.

“Có lẽ là một loại bùa hình nộm.” Tướng quân mặt nạ im lặng giây lát rồi trả lời đơn giản.

“Cái gì? Bùa hình nộm?” Tôi ngơ ngác, vô thức lặp lại. Không phải chứ, trên

thế giới thức sự có cái thứ này sao? Nhưng hôm nay tôi đã tận mắt chứng

kiến nên không thể không tin được nữa, tôi phẫn nộ nói tiếp: “Rốt cuộc

là kẻ nào dám vẽ ra thứ này để hại người.”

Đúng lúc này thì tôi

loáng thoáng nghe thấy gần đó vang lên tiếng bước chân, tiếng người hỗn

loạn, dường như rất nhiều người tới.

“Chàng mau đi đi, chàng là

Tướng quân nước Tề, nếu để họ nhìn thấy thì chàng nguy đấy.” Tôi chẳng

kịp nghĩ ngợi nhiều, nhét chiếc bùa đó vào tay áo rồi kéo chàng chạy về

phía bờ tường.

Tướng quân mặt nạ nghe nói vậy, đôi mắt thoáng ngẩn ngơ rồi nghe lời tôi chạy tới bờ tường.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, những tia nắng vàng ở phương Đông đã hắt lên

bầu trời. Từng đám mây lớn bay lơ lửng trên đầu, mái tóc dài đen tuyền

của chàng tung bay trong gió, chiếc mặt nạ bạc tỏa ánh sáng tinh khiết,

vẫn lạnh lùng đáng sợ, nhưng lúc này đã không còn độc ác như trước. Đôi

mắt tĩnh lặng và sâu thẳm ấy nhìn tôi, dường như đó là một đôi mắt

phượng tuyệt đẹp.

Tôi không biết vì sao chàng cứ đeo mặt nạ suốt như vậy, chẳng nhẽ vì chàng rất xấu, hay là trên mặt có vết sẹo? Phải

chăng bộ mặt thật của chàng trông còn độc ác hơn chiếc mặt nạ này? Tôi

nhìn theo cái bóng nghiêng nghiêng của chàng, cảm thấy chàng đứng trong

gió, bạch y tung bay, thật giống như bậc thần tiên hạ phàm. Một nam nhân có khí chất thoát tục như vậy mà lại có một dung mạo xấu xí tới mức

không dám để người khác nhìn thấy sao? Cho dù thế nào cũng được, chàng

đã từng cứu tôi hai lần, cho dù bộ mặt thật của chàng có xấu đến dâu,

đáng sợ đến đâu cũng chẳng sao, tôi đều sẽ không chê bai chàng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng, chân thành nói: “Cảm ơn chàng!”

Tướng quân mặt nạ không nói gì, quay người đi, đang định bay lên. Tôi gọi

chàng lại, không biết vì sao mà cảm giác má mình nong nóng, nói khẽ:

“Sau này… còn gặp lại không?”

Chàng thoáng dừng lại, không trả

lời tôi, tà áo trắng thoáng lay động, phút chốc đã lao vút ra ngoài bờ

tường. Tôi đứng ngẩn ngơ giây lát, quay đầu lại, lau giọt nước mắt vừa

rới nơi khóe mắt do quá sợ hãi, đổi lại một vẻ mặt bình tĩnh và lãnh

đạm. Người của phủ Tể tướng từ trên xuống dưới tâm khẩu bất nhất, nguy

cơ trùng trùng, nhưng ai muốn hại Đoạn Mộc Liên tôi cũng không dễ dàng

đạt được mục đích đấy. Nghĩ thầm trong dạ, “rương châu báu này là do

Nhan Uyển mang tới để chúc thọ Tể tướng, hung thủ thực sự sau lưng rất

có thể là nàng ta.” Nhưng Nguyên Thanh Tỏa cho dù là ở phủ Tể tướng hay ở phủ Tư Không đều là người yếu đuối, lời nói không có trọng lượng, vì

sao nàng ta phải hạ thủ tôi? Theo lí mà nói, nếu không phải là tôi tò mò chạy tới xem mấy cái rương châu báu thì người đầu tiên chạm phải con

búp bê này phải là Tể tướng đại nhân Vũ Văn Hộ. Sự việc chiếc áo tím

phượng hoàng nếu là do nàng ta cố ý sắp đặt, vậy thì người mà nàng ta

thực sự nhắm tới chẳng lẽ là ông chồng hữu danh vô thực Vũ Văn Dung của

tôi? Người phụ nữ có bộ mặt thân thiện này rốt cuộc là địch hay bạn,

người mà con búp bê kia thực sự định giết là tôi hay là Vũ Văn Hộ!?

Sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tôi quay đầu lại, thì ra là Nhan Uyển đưa Vũ Văn Dung và một đám thị vệ vội vàng chạy tới, thấy tôi vẫn

bình an vô sự đứng ở đây, nàng ta thoáng giật mình, chạy lại níu cánh

tay tôi, giọng nói nghẹn ngào: “Thanh Tỏa tỷ tỷ, may quá tỷ không sao,

nếu không Uyển nhi chắc tự dằn vặt mình đến chết.” Nói rồi nước mắt lã

chã rơi xuống.

Tôi nhìn nàng ta trong giây lát, mỉm cười nói:

“Ta không sao, chẳng qua chỉ là một hình nộm thôi mà.” Nói rồi nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, lại gần nhặt đầu con búp bê lên, cân nhắc trong tay rồi nói khẽ. “Nguyên Thanh Tỏa ta vốn người không may, đến cả ác linh cũng

không muốn lại gần, bởi vậy mới thoát hiểm. Nhưng đây là quà mừng thọ

tiến cống Tể tướng đại nhân, ngộ nhỡ đụng phải quý thể của lão nhân

gia…” Tôi tung đầu con búp bê lên không trung như tung một quả bóng, rồi lại đón lấy trong tay, quay đầu nhìn vào đôi mắt nàng ta, giọng nói cao hơn rất nhiều, nhấn mạnh từng từ, “Vậy thì chắc sẽ bị khép vào tội chết đấy nhỉ?”

Nhan Uyển ng


pacman, rainbows, and roller s