XtGem Forum catalog
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323125

Bình chọn: 7.5.00/10/312 lượt.



những cành hoa lê, khóe mắt tôi bỗng liếc thấy một bóng người đang đứng ở một chỗ không xa sau cây lê.

Thì ra là thế. Tôi hiểu ý, ngẩng

đầu lên nhìn Vũ Văn Dung một cái, nhẹ nhàng ôm lấy chàng, giả bộ tựa đầu vào ngực chàng, nhưng trên thực tế là dùng vạt áo chàng để lau vầng

trán vừa bị chàng hôn lên. Nói khẽ: “Thanh Tỏa không dám.”

“Tứ

đệ!” Một giọng nói sang sảng vang lên bên cạnh chúng tôi, chỉ hai tiếng

rất đơn giản nhưng dường như chất chứa rất nhiều tình cảm phức tạp.

Người vừa tới mặc một chiếc trường bào màu vàng, gương mặt nho nhã tỏ rõ vẻ mệt mỏi.

Vũ Văn Dung làm ra vẻ như vừa mới phát hiện ra họ,

buông tôi ra, cúi người hành lễ: “Thần đệ tham kiến Hoàng thượng, tham

kiến Tể tướng đại nhân.”

Tôi vội vàng nghiêng người hành lễ,

lặng lẽ nhìn họ, thấy Tể tướng đại nhân đứng song song với Hoàng thượng, tùy tùng sau lưng ông còn nhiều hơn cả Hoàng thượng.

2.

Xung quanh im lặng giây lát, tôi vội vàng cúi đầu xuống nói: “Thanh Tỏa tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tể tướng đại nhân.” Dưới gốc hoa lê chỉ có tôi và Vũ Văn Dung, bị bao nhiêu con mắt nhìn vào, muốn không lên tiếng cũng khó.

“Bình thân!”

Một giọng nói yếu ớt vang lên

bên tai, tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chiếc trường bào màu vàng đã

gần ngay trước mắt, ngài không có đôi mày kiếm mắt sáng như Vũ Văn Dung

nhưng cả người lại toát lên một khí chất vô cùng tao nhã, giữa hai hàng

lông mày cau lại có một vẻ u sầu dường như bất lực, lại như bị áp bức,

rồi mọi thứ đó biến thành một vẻ bướng bỉnh hư trương thanh thế. Hoàng

thượng nhìn tôi giây lát rồi cười lạnh nói: “Người cháu gái bên ngoại

của Tể tướng đại nhân quả nhiên mi thanh mục tú, xinh đẹp hơn người, chả trách lại dùng nàng để giữ chân đệ.”

Gò má tôi thoáng ửng hồng, nhất thời không hiểu ngài đang mỉa mai hay khen ngợi tôi. Nguyên Thanh

Tỏa có một dung nhan y hệt như tôi ở hiện đại, nước da trắng ngần, đôi

mắt đen láy, không thể nói là tuyệt sắc, nhưng nếu đặt quan niệm thẩm mỹ thấp hơn một chút thì cũng được tính là một mỹ nhân.

Giọng nói

của Hoàng thượng không lớn, Tể tướng đại nhân và đám người kia cũng

không theo lại gần, bởi vậy câu này chỉ có tôi và Vũ Văn Dung nghe thấy. Hoàng thượng đưa một tay ra đỡ Vũ Văn Dung dậy, giây phút ánh mắt hai

người giao nhau, trong ánh mắt của cả hai đều dấy lên một tình cảm phức

tạp. Xem ra tình cảm của hai huynh đệ này rất tốt, tôi nghĩ thầm trong

bụng rồi thở dài, chỉ tiếc là Hoàng thượng không giỏi che giấu suy nghĩ

thực sự của mình như Vũ Văn Dung, bởi vậy mới bị Vũ Văn Hộ đầu độc chết.

Lịch sử mà tôi biết đối với họ mà nói chính là một tương lai không thể biết

trước. Cảm giác này thật kì diệu, do đó khi tôi nhìn Hoàng thượng, trong ánh mắt không tránh khỏi một chút tiếc nuối. Ngài nước mắt lên, đối

diện với ánh mắt đồng cảm và thương tiếc của tôi thì thoáng ngây ra. Hai nam nhân trước mặt, tôi biết trước vận mệnh của họ, nhưng lại không tài nào biết được những chi tiết trong đó, bởi vậy khi thấu hiểu mọi thứ,

đồng thời tôi cũng thấy thật hoang mang.

Vũ Văn Dung nhìn tôi

bằng ánh mắt phức tạp vừa như kinh ngạc trước hành động ban nãy của tôi, lại vừa như phòng bị và răn đe. Dường như chàng sợ tôi sẽ nói với Tể

tướng Vũ Văn Hộ những lời mà Hoàng thượng vừa nói. Tôi lườm trả lại

chàng một cái, thực sự không thể chịu nổi sự nghi ngờ của chàng. Tôi

chẳng phải là cháu gái họ xa của người vợ của kẻ đối đầu với chàng sao?

Sợ bị giăng bẫy, sợ bị giám sát thì ban đầu đừng có cưới về, giờ giận

dỗi gì tôi?

Thấy nét mặt không vui và châm biếm của tôi, Vũ Văn

Dung ngơ ngẩn. Tôi quay người nói khẽ với Hoàng thượng: “Lời Hoàng

thượng chí phải. Được gả cho lệnh đệ cũng không phải sở nguyện của Thanh Tỏa. Nếu nước cờ đi có gì không đúng thì có lẽ Người nên trách người

chơi cờ.”

Những lời tôi nói khiến cả hai gã đàn ông có mặt đều

cứng đơ cả người, nhìn tôi đầy kinh ngạc. Cơn gió lạnh thổi tới, những

bông hoa lê trắng như tuyết lại bay lả tả, rơi xuống y phục tôi, đưa tay ra vuốt nhẹ, tôi nói to hơn một chút: “Thanh Tỏa cả đêm nay vẫn chưa

chợp mắt, xin cáo lui trươc, xin Hoàng thượng và Tể tướng đại nhân thứ

tội.”

“Đi đi!” Hoàng thượng còn chưa kịp đáp lời thì Tể tướng đại nhân đã mở miệng.

“Vâng!” Tôi hành lễ với Vũ Văn Hộ, mỉm cười ngoan ngoãn, vừa quay người đi, nụ

cười trên mặt lập tức tắt ngúm. Tôi cảm thấy thật mệt, thật mệt. Làm ơn

cho cái đám hồ ly ấy sau này tự đấu với nhau đi, đừng có kéo tôi vào

nữa.

“Haiz, vị nhân huynh áp tải binh sĩ nước Tề thật là thảm hại, mới chạy được vài hôm đã bị cách chức, nhốt vào đại lao.”

“Hắn ta như thế là may lắm rồi, Hoàng thượng nhân từ, nếu lọt vào tay Tể

tướng đại nhân thì chắc chắn sẽ bị rơi đầu. Nghe nói bọn tù binh đó vừa

không chịu khuất phục, lại vô cùng đoàn kết, một kẻ chạy thoát được là

cũng có thể gây ra đại họa.”

“Đúng thế, thế nên Tể tướng đại

nhân mới hạ lệnh, nhốt hơn 100 gã tù binh đó vào thủy lao. Thủy lao là

một cái lồng được đúc ở một nơi hiểm trở, nghe nói khóa và song ở đó đều được làm từ đồng, cho dù là bảo kiếm chém sắt như chém b