
tay lũ nam nhân.
Nữ nhân là phải biết tự tính toán cho mình.”
Suy nghĩ của Nguyên Thị quả là tiến bộ, rất hợp với ý tôi, bất giác tôi đánh giá bà cao hơn mọt chút, sắc mặt tỏ vẻ kinh ngạc, nói khẽ: “Ân tình của cô mẫu Thanh
Tỏa xin nhận, nhưng vô công bất thọ lộc, chiếc nhẫn này quá quý giá,
Thanh Tỏa không dám nhận.”
“Cho con thì con cứ cầm lấy.” Nguyên
Thị lồng chiếc nhẫn vào ngón tay tôi, mỉm cười, đôi lông mày ngọc nhướng lên, thong thả nói: “Vô công bất thọ lộc, nhưng ta biết con sẽ lập
công.”
“Tạ ơn cô mẫu!” Tôi cúi người xuống hành lễ, trong lòng
thầm thở phào. Xem ra hiện nay tôi đã qua được cửa ải của Nguyên Thị, có sự giúp đỡ của bà, cho dù là ở phủ Tể tướng hay Tư Không phủ, tôi cũng
sẽ có địa vị hơn. Chỉ có như vậy thì tôi mới có tư cách bàn điều kiện
với Vũ Văn Dung.
Cáo từ Nguyên Thị, từ Đan Tĩnh Hiên đi ra, trời đã ngả hoàng hôn. Những bông hoa mẫu đơn rực rỡ đầy trong đình viện soi bóng dưới ánh chiều tà đỏ rực như lửa. Bởi vì cô mẫu đã cho kẻ hầu lui
ra từ trước nên lúc này trong sân không một bóng người, tôi men theo con đường nhỏ khúc khuỷu đi qua một cánh cổng nguyệt nha[3'>. Trước mắt bỗng nhiên mở ra một khoảng không rộng lớn, đó là một mặt hồ trong vắt, soi
bóng xuân sắc cả khu vườn, ánh chiều tà chiếu xuống những gợn sóng lăn
tan, khiến mặt nước như được dát vàng.
[3'> Cổng nguyệt nha là cánh cổng hình trăng khuyết.
Một phong cảnh đẹp khiến tôi bất giác thấy thư thái cả người, thở dài một
tiếng, giang hai cánh tay ra, vươn vai thật dài mà quên mất trong tay
mình vẫn còn cầm chiếc nhẫn, nó bay lên cao rồi tôi mới ý thức ra mình
vừa làm rơi đồ, quay đầu lại đã thấy chiếc nhẫn ngọc lăn tròn đi mấy
trượng. Cúi người định nhặt nó lên thì thấy một bàn tay với những ngón
tay trắng trẻo thuôn dài nhẹ nhàng giữ nó lại, giọng nam nhân lạnh lùng
vang lên trên đầu, lạnh nhạt nhưng đầy châm biếm: “Đây là món đồ mà nàng phải cúi lưng quỳ gối mới lấy được, sao lại nỡ vứt lung tung thế này?”
Tôi sững lại, men theo gấu áo gấm màu trắng xanh nhìn lên trên, đối diện
với một gương mặt thanh tú đến mức yếu ớt. Đó chính là đương kim Hoàng
thượng Vũ Văn Dục, ngài mặc bộ quần áo bình thường, đứng trước mặt tôi,
đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy vẻ thất vọng và khinh bỉ.
“Đúng là chẳng dễ dàng gì.”
Trong mắt ngài thoáng qua một tia phẫn nộ, nhưng tôi vờ như không thấy, bật
cười rạng rỡ, nói với vẻ tự trào, rồi đưa tay ra: “Vậy xin Hoàng thượng
hãy để vật về chủ cũ.”
Vũ Văn Dục thấy tôi có phản ứng như vậy
thì hơi ngỡ ngàng. Lúc này tôi mới nhớ ra đây là thời cổ đại, gặp Hoàng
thượng là một việc vô cùng trọng đại, lẽ ra phải tam bái cửu khấu. Nhưng tôi lúc này thực sự chẳng còn tâm trạng để mà thỉnh an ngài.
“Hôm qua sơ kiến[4'>, còn tưởng Nguyên cô nương là người khéo ăn khéo nói,
tất sẽ coi thường danh lợi. Ban nãy đi qua, vô tình nghe thấy tiếng nữ
nhi trong trẻo như tiếng trân châu rơi đĩa ngọc. Lời nói vẫn có đầu có
cuối động lòng người nghe, nhưng giờ từng câu từng chữ lại khiến người
ta vô cùng thất vọng.” Bàn tay Hoàng thượng dừng trong không trung, đặt
chiếc nhẫn trả lại vào lòng bàn tay tôi, tiếng thở dài rất nhẹ, trong
mắt liếc qua một vẻ nuối tiếc rất chân thành.
[4'> Sơ kiến: Lần đầu gặp mặt.
Tôi bỗng dưng thấy tim mình ấm áp một cách kỳ lạ, sự thất vọng của ngài
ngày hôm nay cũng là vì ngài đã từng thực sự quý mến tôi. Tôi vô thức
ngước mắt lên nhìn Vũ Văn Dục, cảm thấy trên gương mặt anh tuấn trẻ
trung của ngài hiển hiện một sự phẫn nộ và bất lực, dường như vô cùng
thống hận cái thời buổi loạn thế này, nhưng lại không thể lún sâu vào
trong đó, có một cảm giác cao thượng và cô đơn dù rằng đứng giữa muôn
người.
Có lẽ Hòang đế cũng không phải là người vô năng, chỉ là
ngài đã quá chân thành, không biết cách che giấu nên mới không thể che
giấu được ánh sáng của mình, cuối cùng bị Vũ Văn Hộ đầu độc chết.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bất giác thấy xúc động, cất đi vẻ mặt phớt đời
của mình, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đã bao giờ từng nghĩ tới những
thứ người muốn đạt nhất là gì chưa?” Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến Vũ
Văn Dục sững lại, nhất thời không trả lời được.
“Để có được thứ
mình muốn nhất, luôn phải hi sinh một cái gì đó. Có những lúc, vì mục
đích đó mà làm những việc mình không muốn làm, đó cũng là điều khó
tránh.” Tôi thở dài, u buồn nói.
Trong lòng tôi nào phải không
oán hận cái hoàn cảnh này, để bảo toàn bản thân mà phải luồn cúi người
khác, nói những lời không muốn nói, làm những việc không muốn làm. Tôi
thực sự hận mình không thể về thế giới hiện đại. Nếu cho tôi một cơ hội
mới, tôi chắc chắn sẽ trân trọng cuộc sống trên ghế nhà trường mà mình
đã từng căm ghét.
Thấy tôi nói rất chân thành, Vũ Văn Dục thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt nâu nhạt ngỡ ngàng nhìn tôi.
“Thanh Tỏa ngu muội, chỉ là cảm thấy có những lúc mềm thì nắn, rắn thì buông,
thuận theo thời thế cũng không phải là việc xấu. Muốn đạt được mục đích
thì trước tiên phải bảo toàn cho mình, chẳng phải sao?” Những lời này
không hiểu tôi nói với ngài hay nói với chính mình