Old school Swatch Watches
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323343

Bình chọn: 8.00/10/334 lượt.

u gì đó với tỷ. Nhưng tỷ lại là nữ

quyến trong hoàng thất của Chu quốc. Cho dù thế nào thì tướng quân cũng

luôn đặt lợi ích quốc gia và an nguy của các binh sĩ lên hàng đầu, người tuyệt đối không vì tỷ mà từ bỏ việc cứu các binh lính đang bị giam giữ

dưới thủy lao đâu.”

Mặt tôi căng cứng lại dường như đang bị chìm trong một lớp bọt bong bóng màu hồng phấn rực rỡ, nay đột nhiên bị đánh thức, hơi lạnh ùa đến khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.

“Huống hồ…

người vẫn luôn mang theo bức họa Lạc Vân tỷ tỷ, không rời nửa bước, đệ

nghĩ cả đời này người cũng không quên được tỷ ấy. Trong nhân gian, không biết có bao nhiêu nữ tử vì tướng quân của chúng ta mà hồn siêu phách

lạc, nhưng chỉ có mỗi Lạc Vân tỷ tỷ là lọt vào mắt xanh của người.” A

Tài là người thẳng thắn, lại chưa có kinh nghiệm sống, chỉ một mạch nói

rồi bỗng im lặng.

“Lạc Vân? Lạc Vân là ai?” Tôi hơi ngơ ngác, nhẹ giọng hỏi.

“Ha ha, không có gì, đệ nói bừa thôi, tóm lại là Tiểu Liên tỷ tỷ đừng… đừng thích tướng quân là được.” A Tài vội vàng đứng bật dậy, lắp bắp nói.

“Vì sao?” Tôi hỏi nhanh.

“Bởi vì người sẽ không thích bất cứ ai nữa đâu.” A Tài buột miệng nói, nói

xong rồi mới cảm thấy không ổn, dường như tự trách mình lắm lời, bèn bực bội lao ra ngoài cửa.

… Bởi vì người sẽ không thích bất cứ ai

nữa đâu. Giọng nói vẫn còn chút trẻ con của A Tài vang vọng trong bầu

không khí tĩnh mịch, tôi cảm giác như trái tim mình đang bị cái gì đó

kiểm soát, chẳng còn nghĩ ngợi được gì, trong phút chốc, tôi chẳng thể

nào phân biệt được cay đắng ngọt bùi, chỉ cảm giác ánh sáng rực rỡ buổi

hoàng hôn hôm nào đến nay chỉ còn lại là bóng tối.

Thực ra tôi

là một người rất phù phiếm. Còn nhớ khi ở thế giới hiện đại, tôi lúc nào cũng chỉ thích những anh chàng đẹp trai, ai đẹp thì sẽ ngắm nhiều hơn,

đọc truyện tranh cũng chỉ chọn những truyện nào có mỹ nam. Chẳng thể ngờ một người như mình mà lại cam tâm tình nguyện có cái suy nghĩ “cho dù

gương mặt của chàng đáng sợ đến đâu ta cũng chấp nhận”.

Đoạn Mộc Liên khi đó thật là đơn giản và vui vẻ. Bởi vì là người kế thừa của gia tộc Đoạn Mộc nên ở trường cũng được coi là một ngôi sao sáng, trong

lòng lại chưa từng có cảm giác vương vấn một ai. Còn tôi lúc này khi đối diện với tướng quân mặt nạ lại có một sự quyến luyến và ỷ lại khó nói

thành lời, là vì cảm ân, hay vì trong thế giới xa lạ này, tôi quả bé nhỏ và đơn độc? Tôi thực sự thích chàng rồi sao? Bất giác tôi hỏi lại bản

thân thật nghiêm túc. Tự hỏi mình như vậy hàng ngàn, hàng vạn lần nhưng

vẫn không tìm được một câu trả lời rõ ràng.

5.

Tia nắng đỏ rực của bóng chiều tà dần biến mất sau khoảng chân trời xanh thẳm. Sắc trời tối dần.

Gót chân tôi vẫn đau nhói, loạng choạng đi tới trước một chiếc lều quân đội có vẻ cao quý nhất. Có lẽ vì sợ bị người khác chú ý nên lần này tướng

quân mặt nạ không mang theo nhiều người, tôi bảo A Tài đánh lạc hướng

đám binh sĩ đang canh giữ ở cửa, len lén lách người đi vào trong. Bước

chân vào tiểu viện, qua một lớp rèm bằng da, tôi nghe thấy mấy giọng nam có vẻ quen thuộc đang bàn luận.



“Bẩm tướng quân, tôi

đã phát thiệp tới phủ Tể tướng, bảo họ giao nộp chìa khóa thủy lao, thả

các huynh đệ của chúng ta ra, nếu không họ hãy chờ nhặt xác của Nguyên

Thanh Tỏa.”

“Gã Tể tướng đó là gian thần giảo hoạt, Tư Không Vũ

Văn Dung cũng không phải hạng tầm thường, chỉ sợ rằng bọn chúng không dễ dàng chịu khống chế như vậy đâu.”

“Lý tham quân nói chí phải,

nghe nói Vũ Văn Dung hoang dâm vô độ, trong phủ của hắn, tì thiếp vũ cơ

nhiều vô số kể, chỉ là một tì thiếp thì chỉ sợ không thể uy hiếp nổi

hắn.”

“Chuyện đó cũng khó nói, Nguyên Thanh Tỏa là cháu họ của

vợ Tể tướng, hôm đó thấy Hoàng thượng có vẻ rất quyến luyến nàng ta, có

lẽ cũng có ích.”

Đám người vẫn say sưa thảo luận, trong lòng tôi bị một cơn gió lạnh lướt qua. Quả nhiên là chàng cùng mọi người bàn bạc như vậy, quả nhiên là chàng muốn dùng tôi để đổi lấy chìa khóa của thủy lao. Tôi nói tôi không muốn về phủ Tể tướng, cho dù đó là một lời cảm

thán xuất phát từ tận đáy lòng thì với chàng đó chẳng qua chỉ như gió

thoảng bên tai. Rốt cuộc thì chàng vẫn “coi đại sự là trọng”.

“Bình thủy tương phùng”[1'>, chàng sẽ lo lắng được cho tôi bao nhiêu, mà tôi có thể yêu cầu chàng lo lắng cho mình được?

[1'> Bèo nước gặp nhau.

Tôi vén rèm lên, nói to: “Tính cách của Tể tướng Vũ Văn Hộ ta hiểu rất rõ.

Hắn ta chắc chắn sẽ không vì một nữ tử bình thường mà bó tay chịu trói

đâu. Hơn nữa chuyện này truyền ra ngoài thì còn gì là thiên uy? Cho dù

hắn giả bộ đồng ý thì chẳng qua cũng chỉ là để các người tự nộp mạng mà

thôi.” Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người trong phòng đều sững

sờ.

“Mọi người không cần nhìn ta như vậy. Tuy rằng ta là người

của phủ Tể tướng, nhưng không có nghĩa là ta sẽ đối đầu với các người.

Thanh Tỏa cũng có chuyện tương cầu và cũng muốn kết thân tình với các

vị.” Tôi cười nói, quay sang nhìn tướng quân mặt nạ, thần sắc chàng vẫn

như thường, đôi mắt như mặt nước hồ thu vẫn sâu thẳm và không một gợn

sóng.

Săc mặt mọi người đều có vẻ kin