
hắn biết ta chính là Lâm Thù thì trình tự ưu tiên sẽ lập tức thay đổi, hắn sẽ phải nghĩ cách bảo vệ ta, làm gì cũng phải để lại đường lui cho ta, như vậy sẽ khó tránh khỏi vướng chân vướng tay, người nọ trở thành gánh nặng của người kia...”
Mông Chí cũng hiểu rõ tính cách của Tĩnh vương, biết Mai Trường Tô nói không sai, không thể nào phản bác, chỉ cảm thấy trong lòng thê lương, đau đớn từng cơn.
"Thực ra xét từ một khía cạnh khác thì ta cũng thấy thoải mái hơn khi không nói với hắn." Mai Trường Tô hít sâu một hơi, gắng gượng để lộ một nụ cười. "Dù sao ta và Cảnh Diễm cũng là bằng hữu chí thân, nếu xuất hiện trước mặt hắn với thân phận của Mai Trường Tô thì bất kể đưa ra mưu kế gì, trong lòng ta cũng không cảm thấy vướng bận. Nhưng một khi ta lại biến thành Lâm Thù, hắn sẽ khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng, khó chịu, trong lòng sẽ bực bội vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Nếu không chiến thắng được tâm tình đó thì đừng nói đến đoạt vị mà tính mạng của bao nhiêu ngươi cũng không giữ được..."
"Ngươi đừng nói nữa..." Một nam nhân kiên cường như Mông Chí mà lúc này hai mắt cũng đỏ lên. "Ta hứa với ngươi trong bất cứ tình huống nào cũng không nói ra nửa chữ... Tĩnh vương không biết cũng không sao, vẫn còn có ta. Tiểu Thù, sau này Mông đại ca sẽ chăm sóc ngươi, có chết cũng sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức..."
Mai Trường Tô cố nén sự xao động trong lồng ngực, vỗ nhẹ lên cánh tay ông ta, an ủi: "Huynh yên tâm, Cảnh Diễm không phải loại người bạc bẽo, chim quên ná, được cá quên nơm, có thể chung hoạn nạn không thể chung phú quý, sau này ta cũng không phải ấm ức gì cả."
"Cũng đúng." Mông Chí than thở: "Không thiện mưu kế, không giỏi ứng biến, quá trọng tình nghĩa, đây đều là khuyết điểm của Tĩnh vương. Phò tá hắn đúng là một việc vất vả đối với ngươi."
Mai Trường Tô quay mặt ra ngoài cửa sổ, gương mặt trắng trẻo như tuyết, khóe miệng cười lạnh như băng. "Đại Lương chẳng lẽ còn thiếu loại Hoàng đế hà khắc đa nghi, chỉ biết mưu tính khống chề hạ thần sao? Phò tá Cảnh Diễm lên ngôi quả có hơi khó nhưng một khi thành công, dựa vào tâm chí kiên nghị không thể lay chuyển của hắn, với khả năng phân biệt người trung kẻ gian của hắn, thêm cách hành sự quang minh chính đại của hắn, chẳng lẽ hắn không phải một Hoàng đế tốt ư? Chỉ có giảm bớt đấu đá nội bộ thì quân thần mới có thể đồng lòng chăm lo chính sự. Mấy năm nay huynh cũng nhìn thấy rồi, trong triều văn không lo việc quản lý, võ không nghĩ chuyện đánh giặc, tất cả đều chỉ biết thăm dò thánh ý, cố thủ quyền vị. May mà quốc lực của Đại Lương cũng coi như hùng hậu, chế độ cũng tương đối hoàn thiện nên mới có thể gắng gượng chống chịu được. Nếu đến đời sau vẫn như vậy thì e là quốc lực sẽ tiếp tục suy tàn, không còn khả năng chấn hưng, tương lai sao có thể răn đe được láng giềng lang sói, sao có thể giữ đất an dân?"
Giọng chàng trầm thấp, ngữ điệu cũng không hùng hồn nhưng Mông Chí nghe lại cảm thấy máu toàn thân dường như đột nhiên sôi trào, lồng ngực cũng trở nên nóng rát.
Chỉnh đốn triều đình, gạn đục khơi trong vẫn là ước vọng trong lòng đại hoàng tử Kỳ vương.
Năm đó Mông Chí ở trong quân Xích Diễm cũng từng nghe vị hiền vương này mô tả về cục diện triều đình lý tưởng trong lòng hắn.
Nhưng sau khi hắn chết, các anh tài tụ tập đông đúc trong phủ Kỳ vương năm đó cũng tứ tán điêu linh, hoặc bị liên lụy mà chết hoặc nản lòng mai danh ẩn tích, hoặc thức thời thay đổi tâm chí hoặc vẫn bị chèn ép không thể ra mặt. Trong triều chỉ còn lại một đám vâng vâng dạ dạ, trầm lắng nặng nề. Hỉ nộ của Hoàng đế trở thành tiêu chuẩn đánh giá hết thảy, người người đều chỉ nghĩ đến chuyện tranh quyền thế nào, cố sủng ra sao, lựa chọn lập trường chính xác cho tương lai của mình kiểu gì…
Thái tử và Dự vương càng là những kẻ đi đầu trong chuyện này, hầu như đã coi việc lấy lòng Hoàng đế như trị quốc bảo điển.
Nếu nói trong cả hoàng tộc Đại Lương còn có người có thể kế thừa ít nhiều lý thuyết trị quốc của Kỳ vương năm đó thì quả thật cũng chỉ có Tĩnh vương từ nhỏ đã được thụ giáo bên cạnh Tiêu Cảnh Vũ mà thôi.
"Mông đại ca." Dường như đã đọc được những suy nghĩ trong lòng ông ta qua ánh mắt, Mai Trường Tô mỉm cười nói khẽ. "Hiện tại huynh đã hiểu rõ rồi chứ? Có rất nhiều chuyện ta không thể để Cảnh Diễm cùng gánh vác với ta được. Nếu phải rơi xuống địa ngục, trở thành ma quỷ trong lòng chứa đầy nọc độc thì chỉ cần một mình ta là đủ rồi, tấm lòng son đó của Cảnh Diễm nhất định phải giữ vững. Mặc dù hắn phải hiểu rõ một số việc, cũng phải thay đổi một số suy nghĩ ngây thơ, nhưng ta sẽ cố gắng để hắn giữ lại được những giới hạn và nguyên tắc của hắn, không để hắn bị nhuộm đen trong quá trình đoạt vị. Nếu người được ta nâng đỡ lên ngôi sau này lại là một Hoàng đế có tâm tính giống Thái tử và Dự vương thì Cảnh Vũ ca ca và Xích Diễm quân mới xem như thật sự chết uổng…”
Mông Chí mừng mừng tủi tủi trong lòng, chỉ có thể gật đầu nặng nề, hồi lâu không nói nên lời. Mặc dù ông ta đã nhiều lần đáp ứng Mai Trường Tô không tiết lộ chân tướng, nhưng đến lúc này mới thật sự tâm phục khẩu phục khắc