
ng lòng kích động, Mông Chí cắn răng quay lại thoáng nhìn Mai Trường Tô, lại chỉ thấy chàng ngồi trong góc, mặt không biểu cảm, hơi ngẩng đầu nhưng không hề nhúc nhích, hình như đã đông cứng thành một bức tượng đá.
"Ban đầu nhìn thấy bọn chứng, bọn ta còn tưởng rằng... bon ta lại cho rằng... bọn chúng là viện quân..." Sự bi phẫn và thê lương trong giọng nói của Vệ Tranh đủ để bóp nát lòng dạ những người cứng rắn nhất trên đời. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Tĩnh vương. "Kết cục... Điện hạ đã biết, Nam cốc trở thành địa ngục Tu La, còn Bắc cốc... bị đốt cháy thành một mảnh đất khô cằn. Các huynh đệ lúc chém giết với binh lính hoàng gia dũng mãnh nhất của Đại Du cũng vượt qua được, cuối cùng lại ngã xuống dưới tay chính quân mình. Rất nhiều người đến lúc chết vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta liều chết chạy tới bên cạnh Lâm soái, nhưng Lâm soái đã bị thương nặng, lâm nguy. Câu cuối cùng của Lâm soái là lệnh cho bọn ta chạy trốn, có thể sống được người nào hay người ấy. Ta nghĩ khi đó trong lòng Lâm soái hẳn phải lạnh lắm, hẳn phải đau lắm, may mắn là Lâm soái còn chưa nhìn thấy khói đen bốc lên từ Bắc cốc thì đã đi rồi... Thuộc cấp của ngài, thân binh của ngài không có ai rời khỏi ngài, cho dù cuối cùng bọn họ chỉ còn bảo vệ một thi thể. Nhưng ta không thể, chủ tướng của ta là Lâm Thù, ta muốn chạy về Bắc cốc, nhưng dao đổ tể chém xuống thật sự quá nhiều, ta chỉ chạy được nửa đường đã ngã xuống. Lúc tỉnh lại, ta đã được Tố cốc chủ, người sau này là cha nuôi của ta cứu thoát..."
Tĩnh vương nghiến răng cố gắng chịu đựng, cuối cùng vẫn không kìm được vùi đầu vào hai lòng bàn tay. Mông Chí cũng quay đầu đi, dùng ngón tay lau lệ nóng nơi khóe mắt. Liệt Chiến Anh thì sớm đã nước mắt như mưa.
Chỉ có Mai Trường Tô vẫn duy trì tư thế trước đó, ánh mắt thăm thẳm nhìn bức tường đá thô ráp.
"Tố cốc chủ... khi ấy tại sao lại ở đó?" Một lúc lâu sau, Tĩnh vương hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, lại hỏi.
"Mai Lĩnh có một loại dược liệu quý hiếm, rất hiếm gặp. Khi đó cha nuôi và một bằng hữu của ông đến đó hái thuốc và gặp tình hình thảm thiết như thế. Trong lúc đại loạn, họ không thể làm việc gì, chỉ có thể cải trang lẫn vào khi Tạ Ngọc thu dọn chiến trường, nghĩ cách cứu một vài người ra."
"Vậy Niếp Đạc..."
"Niếp Đạc khi đó được Lâm soái phái đi thám thính tình hình của Niếp Phong, sau đó trên đường phát giác có chuyện bất thường nên đã tìm cách trốn được.
Tĩnh vương gục đầu xuống, yên lặng rất lâu, sau đó lại hỏi một câu đã hỏi trước đó: "Vệ Tranh, Bắc cốc... thật sự không còn người sống sót sao?"
Vệ Tranh né tránh ánh mắt hắn, nói nhỏ: "Ta không hề nghe nói có ai..."
Mặc dù trong lòng sớm đã biết không còn hi vọng, nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời này, Tiêu Cảnh Diễm vẫn không kìm được đau đớn trong lòng.
Bằng hữu của hắn, bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lăn lộn, cùng nhau tập văn luyện võ của hắn, bằng hữu luôn vênh váo tự đắc, huênh hoang hết sức nhưng thực ra lại cực kì quan tâm giúp đỡ hắn, bằng hữu cùng hắn giao tính mạng cho nhau trên sa trường, bằng hữu còn cười đùa dặn hắn mang ngọc trai về lúc hắn sắp đi... Bằng hữu đó đã không thể về được nữa...
Viên minh châu mang về từ thái ấp ở Đông hải vẫn được hắn để trong hòm ở đầu giường, lạnh lẽo, cô quạnh. Nhưng vị tướng quân thiếu niên lẽ ra sẽ trở thành chủ nhân của nó thì ngay cả hài cốt cũng không biết đang vùi nơi đâu.
Mười ba năm đã qua, vong hồn chưa yên, ô danh chưa rửa. Bây giờ hắn đã là thân vương thất châu, vinh quang vạn trượng, rốt cuộc cũng có ý nghĩa gì?
"Xin điện hạ chớ nôn nóng!" Lúc này, giọng nói của Mai Trường Tô nhẹ nhàng vang lên. "Vụ án này là do bệ hạ kết luận, liên quan đến rất nhiều người, không phải muốn lật là lật dễ dàng như vậy. Kế sách hiện nay, điện hạ chỉ có thể tạm kìm nén sự bi phẫn, làm từng bước một, chỉ cần mục tiêu kiên định, quyết chí không dời, từng bước củng cố sức mạnh thì có gì phải lo?"
"Đúng vậy!" Lúc này Mông Chí cũng đã bình tĩnh lại, nhỏ giọng khuyên nhủ. "Muôn lật án, trước hết phải làm bệ hạ nhận sai. Nhưng sai lầm này thật sự quá lớn, bệ hạ dù có tin cũng chưa chắc đã chịu nhận. Huống hồ Vệ Tranh bây giờ vẫn là nghịch phạm, lời hắn nói có giá trị hay không, hắn có cơ hội công bố những lời này giữa triều đình hay không, tất cả đều còn là ẩn số. Điện hạ bây giờ nhất quyết không thể manh động."
"Nhưng... nhưng..." Liệt Chiến Anh vừa khóc vừa nói. "Oan khuất lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ biết chịu đựng? Các tướng sĩ của chúng ta huyết chiến sa trường lại chỉ có thể có kết cục như vậy sao?"
"Vụ án này không phải vụ án của riêng Xích Diễm quân." Mai Trường Tô nói với giọng đều đều. "Quan trọng hơn là còn có cả máu của đại hoàng tử trong đó nữa. Muốn bệ hạ lật án chẳng khác nào muốn ông ta đồng ý lưu lại ô danh giết oan công thần và con ruột trong sách sử ngàn đời. Đừng nói đến quân vương đế hoàng, chỉ cần là nam nhân, nào có ai không để ý đến danh tiếng sau khi chết? Nếu muốn đạt được mục đích cuối cùng, lúc này Tĩnh vương điện hạ tuyệt đối không được đề nghị xét xử lại vụ án Xích Diễm."
"Lời c