
thể thấy Tĩnh vương không hề định đặt thân ngoài chuyện.
Nhưng thay đổi thói xấu chắc chắn không phải một chuyện dễ dàng, làm không tốt sẽ phản tác dụng, cho nên mọi người đều đang chờ đợi danh sách cuối cùng được đưa ra, trên thực tế cũng là đang chờ xem quyết sách cuối cùng của vị thân vương này có đắc tội với người khác hay không. Tĩnh vương sẽ cố gắng đề cử những nhân sĩ chính trực được hắn tán thưởng hay sẽ khuất phục trước thông lệ hằng năm, chọn một quan chủ khảo biết điều, để lại một khe hở để tấn thân cho một số người.
Mùng Bốn tháng Hai, danh sách cuối cùng cũng được Trung Thư lệnh kí phát, do ti lễ quan tuyên đọc trước triều đình.
Nếu người ta có thể rơi cằm thật thì hôm đó trong triều đình nhất định có thể nhặt được cằm rơi ở khắp nơi.
Tất cả các phó chủ khảo đều là những thị lang trẻ tuổi, hăng hái nhất trong sáu bộ, nhưng quan chủ khảo lại là Trình Tri Kỵ, nguyên là các lão của Phượng các đã bảy mươi ba tuổi.
Trình lão đại nhân đã ở nhà nghỉ ngơi nhiều năm, không bước chân vào cung, mặc dù các lão là quan chức danh dự mọi người đều biết nhưng theo chế độ, ông ta vẫn có chức vụ chính nhất phẩm, thuộc phạm vi có thể được chọn làm quan chủ khảo.
Chỉ là trước kia chưa từng có người như ông ta được đề bạt, lúc mọi người suy đoán những người có thể được lựa chọn cũng không có ai nghĩ đến ông ta.
Có điều người ta nhanh chóng nhận ra hiệu quả của sự phối hợp già trẻ trong cách làm của Tĩnh vương. Trình Tri Kỵ không phải một lão thần quá cứng rắn, ông ta hiền hậu, nhu hòa, không bao giờ từ chối khách đến thăm, không làm người khác mất thể diện.
Bởi vì ông ta đã nhiều năm không vào triều nên không hiểu rõ các mối quan hệ trong triều, một chuyện chỉ cần thoáng nhắc tới là người khác sẽ hiểu rõ nhưng đến chỗ ông ta lại phải giải thích cặn kẽ đầu đuôi. Mấu chốt là nếu không phải quan hệ cực kì vững chắc thì ai dám tùy tiện nói rõ mình là con ai cháu ai, đặc biệt là nói với một lão thần bị mọi người quên lãng rất nhiều năm, không còn ai biết rõ nông sâu thế nào.
Dù sao thì mạo hiểm cũng vẫn là chuyện đầu tiên cần suy nghĩ, không thể còn chưa quen đường đã nghênh ngang khiêng một hòm vàng bạc châu báu tới nhà nhờ vả người ta, mấy ngự sử mới thượng nhậm lại không phải đồ bỏ.
Nhưng từ khi xác định giám khảo đến lúc vào trường thi chỉ có thời gian mười ngày.
Các con đường tiếp xúc với Trình Tri Kỵ còn chưa được làm rõ thì vị lão đại nhân này đã thu xếp hành lý vào trường thi.
Không còn ảnh hưởng của ngoại giới và tư tâm của từng người, việc tranh luận và dị nghị cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Thực ra khuyết điểm lớn nhất trong sự phối hợp già trẻ chính là người già bảo thủ, không tiếp nhận quan điểm mới. Người trẻ tự phụ, không tôn trọng kinh nghiệm của tiền bối.
Trong "mấy ngày suy nghĩ" để quyết định chọn ai, vấn đề lớn nhất Tĩnh vương suy nghĩ chính là chuyện này.
Mặc dù trong danh sách cuối cùng không phải toàn bộ đều là những người hắn đề nghị, chính Hoàng đế Đại Lương cũng thay mấy người, nhưng cục diện cơ bản thì không thay đổi, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả Tĩnh vương muốn.
Trình Tri Kỵ quả thật là một lựa chọn thích hợp. Mặc dù ông ta đã già nhưng tính tình không hề cố chấp, rất thích nghe người khác tranh luận. Đồng thời ông ta lại là đại học sĩ đời trước, các lão của Phượng các, kinh nghiệm cực kì phong phú, chỉ sau ngày đầu tiên chấm thi, mười tám vị phó chủ khảo đã bội phục vị lão tiên sinh này, không có ai dám không tôn trọng ông ta.
Một khi quan chủ khảo không phản cảm trước những cách làm cấp tiến của những người trẻ tuổi, các phó chủ khảo lại thừa nhận quyền uy của quan chủ khảo, việc trói buộc lẫn nhau đương nhiên có thể biến thành bù đắp cho nhau, không hề sinh ra mâu thuẫn gì lớn.
Thực ra kì thi năm nay còn xa mới có thể đạt đến mức độ không bỏ sót bất cứ nhân tài nào, bởi vì điều đó là không thể, nhưng tối thiểu đây tuyệt đối là kì thi sạch sẽ nhất, công bằng nhất trong nhiều năm nay.
Mục tiêu của Tĩnh vương là "không cầu lập công, không được mắc lỗi". Hắn không hi vọng có thể nhanh chóng xử lý được hết những tệ nạn đã kéo dài bao năm nay, cũng không áp dụng cách thức cứng rắn, lạnh lùng, dễ gây ra bất mãn và phản đối để bảo đảm liêm khiết. Điều đầu tiên hắn cần thay đổi chính là quan niệm "không có tệ nạn không phải trường thi" vẫn tồn tại từ trước đến nay, chặt đứt rất nhiều cái gọi là thông lệ đã tiếp diễn nhiều năm, bước một bước đầu tiên trên con đường chỉnh lí quá trình tuyển chọn quan lại.
Kì thi xuân kết thúc thuận lợi, không có sóng gió lớn, điều này làm cho Hoàng đế Đại Lương rất vui vẻ.
Điều ông ta lo lắng nhất vốn là Tĩnh vương không hiểu thời thế, một mực làm theo những suy nghĩ của mình khiến triều chính gặp cơn sóng gió, bây giờ xem ra hắn cũng đã dần khôn khéo hơn, đương nhiên trong lòng rất vui mừng.
Chớp mắt đã cỏ xanh oanh lượn, tháng Ba đã tới, Nội đình ti bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho cuộc đi săn mùa xuân của hoàng tộc và việc chuyển giá qua hành cung ở núi Cửu An.
Ngoài Dự vương còn đang bị giam lỏng không được tùy giá, các hoàng tử còn lại đ