Duck hunt
Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322430

Bình chọn: 7.5.00/10/243 lượt.

.

Trong khoảng mông lung, tôi cảm thấy một vật cứng áp chặt lên phần dưới của tôi, đang vận sức chờ đợi.

Anh ghét sát tai tôi, giọng nói kiềm chế: "Được không?"

Tôi mở to đôi mắt mông lung, không nói gì, hai tay ôm chặt cổ anh.

Hôn Hiểu hiểu sự tán thành không lời ấy, tiếp theo anh dũng cảm tiến vào.

Tôi cắn môi dưới, ôm chặt lưng anh, cố nén cơn đau vì rạn vỡ.

Sau đó động tác của anh rất nhẹ nhàng, hơn nữa không ngừng an ủi tôi. Tôi

đã không nhớ khi ấy anh nói gì nhưng duy nhất chắc chắn là những lời nói đó khiến tôi vui.

Cảm nhận người đàn ông trên người tôi, vuốt

ve lưng anh, bờ lưng bằng phẳng, rộng rãi, an toàn, theo sự chuyển động

nhịp nhàng của anh, cùng nhau vút lên cao, đến nơi vui sướng không biết

tên...

Ngày thứ hai tỉnh dậy, tôi phát hiện mình nằm trong vòng tay của Hôn Hiểu,

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa tràn vào phòng, thành những vệt dài trên đất, đẹp vô cùng.

"Vẫn ổn chứ em?" Hôn Hiểu hỏi khẽ.

"Phục vụ khá." Tôi trịnh trọng: "Về sẽ cho anh chút tiền boa."

Hôn Hiểu hai mắt lóe sáng: "Hóa ra có tiền boa? Vậy, anh phải kiếm nhiều hơn chút nhỉ."

Nói xong, lại đè người lên tôi.

Đang vui vẻ, cửa đột nhiên mở ra, Chu Mặc Sắc đứng ngoài cửa, nước mắt lã chã nhìn chúng tôi.

Hôn Hiểu lấy người che cho tôi, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ông ngoại bảo em qua gọi hai người ăn sáng."

"Vậy vì sao anh có biểu hiện này?" Tôi không nén được thò đầu hỏi.

"Vì, anh gõ ba phòng, người trong phòng đều ngủ thành đôi thành cặp." Chu

Mặc Sắc ôm đầu hét lớn: "Vì sao các người muốn kích động tôi! Các người

vui vẻ qua đêm xuân, còn lại tôi ở cạnh ông già chơi cờ tướng, vì sao,

rốt cuộc là vì sao?"

Tôi và Hôn Hiểu đồng thanh: "Báo ứng."

Người nào đó ngã xuống một cách đẹp đẽ. Sau khi rửa mặt xong xuống lầu, mọi người đều đã ngồi rồi, chúng tôi cũng vội vào vị trí.

Quy định nhà Liễu Bán Hạ không nhiều, khi căn cơm có thể nói chuyện bất cứ lúc nào, vì vậy...

"Nhã Dật, đến đây, đây là thứ anh thích ăn nhất, em nếm đi."

"Thực sự rất ngon, Bán Hạ, đừng đưa hết cho em, anh cũng ăn đi."

"Em ăn hết anh càng vui."

"Thật ư? Vậy em ăn."

"Mặc Sắc, thằng quỷ này, tối qua lại dùng toàn lực, không thể cố ý thua cho ông vui à?"

"Ông ngoại, cháu đã nhường bạn gái cho ông rồi, bây giờ đến cờ tướng cũng phải nhường, vậy cháu sống còn ý nghĩa gì chứ?"

"Xùy, cháu nói to thế làm gì? Bọn họ đều nghe thấy rồi!"

"Bọn họ vốn dĩ đều biết mà!"

"Hoa Thành, anh là đồ khốn, nói mà không giữ lời! Rõ ràng nói sẽ không ... cái đó nữa!"

"Anh không cầm lòng nổi."

"Bỏ cái không cầm lòng nổi của anh đi!"

"Chí Chí, chuyện trên giường phải giải quyết trên giường, đợi chúng ta ăn xong về phòng lại lần nữa"

Trong tiếng huyên náo, Hôn Hiểu ghé sát vào tôi, nói khẽ: "Vừa nãy khi dậy

anh vốn dĩ định nói với em một câu, kết quả bị Chu Mặc Sắc cắt ngang."

"Câu gì?" Tôi hỏi

Hai mắt anh chớp chớp, lấy nĩa của mình, đột nhiên buông tay, cái nĩa rơi xuống đất như ý muốn.

Sau đó, anh quỳ xuống, tôi cũng làm theo, tò mò: "Rốt cuộc là câu gì?"

Lúc này, mặt chúng tôi sát kề bên, mắt anh như hòn ngọc đen láy, có sức hấp dẫn không lời: "Anh muốn nói, chính là cái này."

Nói xong, anh hôn môi tôi.

Như thế, trong tiếng ầm ĩ trên bàn, chúng tôi ở dưới bàn lặng lẽ hôn nhau.

Tôi không nói cho Hôn Hiểu biết, đây, cũng là lời tôi muốn nói với anh.

Khẽ mở mắt, tôi phát hiện, bầu trời ngoài cửa sổ xanh biếc kỳ diệu.

Hè rực rỡ đã tới rồi. Đêm

Đêm khuya

Giơ tay không nhìn thấy năm ngón

Đêm như vậy, từ cổ tới nay có hai loại công dụng, một để giết người, hai để H

Nhưng giết người là phạm pháp, hơn nữa, không cẩn thận sẽ giết chính mình.

Nhưng, H thì ổn, lại không phạm pháp, hơn nữa, trong tình hình thông thường sẽ không H đến bản thân.

Trong căn phòng tĩnh mịch tối đen, chỉ nghe thấy thở dốc và lời đối thoại của đôi nam nữ.

"Thảo Nhĩ."

"Dạ."

"Bở tay ra."

"Không... em sợ."

"Nếu em không bỏ ra, anh sẽ không thể tiếp tục."

"Nhưng, Hôn Hiểu, em ... thực sự rất sợ."

"Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm."

"Thật không? Anh sẽ chịu trách nhiệm?"

"Thật, vì vậy, bỏ tay ra."

"......"

"Đúng, chính thế, bỏ ra từ từ, đừng căng thẳng."

"Hôn Hiểu, đừng! Không phải chỗ đó! Đừng chạm chỗ đó!"

"Thảo Nhĩ, tin anh, nên chạm chỗ nào, trời sinh đàn ông sẽ biết."

"......"

"Hôn Hiểu, anh... anh được chưa. Nhanh lên, em ... em khó chịu quá!"

"Đừng động đậy! Anh xong ngay lập tức! Đừng động đậy!"

"Em ... em thực sự không chịu nổi rồi ...a...."

"Chịu đựng chút, kết thúc ngay đây."

"Không được, cứu mạng, em không xong rồi!"

"Đừng động đậy!... phù, xong rồi!"

Lời nói vừa thốt ra, đèn nhà vệ sinh sáng, Chúc Thảo Nhĩ vội vàng đẩy Hôn Hiểu ra.

Sau đó, chạy ra ngoài, thấp giọng oán trách: "Để anh sửa đèn, tốn bao thời gian, suýt chút ngột chết em rồi."

"Anh có cách không?" Hôn Hiểu liếc mắt cô một cái: "Em cứ khư khư cái đèn, bảo bỏ tay ra, lại không nghe, anh làm thế nào được"

"Đây là đèn cổ, rất đắt, em sợ anh làm hỏng."

"Nói từ sớm, anh sẽ chịu trách nhiệm —- làm hỏ