Polly po-cket
Lắng Nghe Trái Tim Anh

Lắng Nghe Trái Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321754

Bình chọn: 8.5.00/10/175 lượt.

rời cho không biết quý trọng cho tốt, lại lợi dụng nó để làm những chuyện xấu xa.

Có những người rõ ràng tư chất lười biếng đã thành tính, thích làm những chuyện đục nước béo cò, trước mặt người khác lại còn biểu hiện bản thân là người cố gắng có chí tiến thủ, nói dối không đỏ mặt dùng ngôn ngữ xảo biện xây dựng hình tượng tốt về bản thân.

Có vài người rõ ràng chiếm hết chỗ tốt, thâu tóm được không ít tiện nghi, rồi lại giả bộ bản thân vô tội, lừa gạt sự đồng tình hướng thiện của người khác mang lại càng nhiều lợi ích hơn. Cô yên lặng lắng nghe, nhìn thấy, học theo, có người trong mắt thế tục là có công việc tốt nhưng không thấy lòng dạ tốt, có học lực tốt nhưng lại không có nhân phẩm, bề ngoài thì bộ dáng con người, sau lưng lại làm những chuyện mờ ám, ngoài mặt đối xử tốt với mọi người, ngoảnh mặt đi lại nói xấu sau lưng người khác.

Động vật đã khai sáng đôi tai, đôi mắt, còn cả tấm lòng của cô nữa, nói cho cô biết ai mới là người đối xử tốt với cô.

Cô kết bạn chú trọng nhân phẩm, chọn bạn trai đương nhiên càng phải là người có tính cách vĩ đại và tình yêu chân thật, bởi vì cô biết chỉ có những người có nhân phẩm, tâm địa tốt mới có thể chịu đựng được khảo nghiệm thời gian, hơn nữa còn đáng giá để tin tưởng.

Đây là quan điểm tình yêu cũng là điều kiện chọn bạn trai của cô.

Đương nhiên việc này không thể giải thích với bạn bè được, đây là bí mật trong lòng cô vĩnh viễn không thể nói ra cho người khác biết, nói ra chỉ khiến bản thân thêm rắc rối mà thôi.

Một bồi bàn đi tới, bưng một mâm điểm tâm ngọt cao cấp tinh tế đặt trên bàn các cô, khiến cả bốn người đều ngây dại.

"Đây là điểm tâm Pháp do đầu bếp nhà hàng đặc biệt làm ra, xin mời." Bồi bàn lễ phép cười nói.

An Hân Hân vội nói: "Thực xin lỗi, anh đưa sai bàn rồi, chúng tôi không có gọi món này."

"Đây là của vị phu nhân kia mời các vị."

Các cô sửng sốt nhìn về hướng anh bồi bàn kia chỉ, nhìn thấy một vị phu nhân ưu nhã quý khí đang ngồi cách các cô hai bàn, mỉm cười lại.

An Hân Hân lập tức nhận ra đối phương, là chủ nhân của Elise, cô vội lễ phép gật đầu, đáp lại bằng nụ cười vui vẻ, đồng thời những bạn khác cũng nhận ra

"Ôi? Là vị phu nhân lần trước."

"Cô ấy tặng chúng ta món điểm tâm ngọt đặc biệt của nhà bếp đó nha."

"Cái này chắc mắc lắm, xem này, có cả gan ngỗng nữa!"

"Còn có cả Tùng Lộ!"

Bỗng nhiên nhận được quà tặng đáng quý thế này, đám các cô đều vô cùng hưng phấn, An Hân Hân không vui như các nàng, ngược lại có chút băn khoăn, cô vội ngăn cản tay của các bạn học.

"Từ từ, như vậy có được không? Cái này rất mắc đấy."

"Có sao đâu, cô ấy là người có tiền, sẽ không so đo đâu."

"Đúng đó, nói không chừng là do lần trước cô ấy hiểu lầm chúng ta mà cảm thấy áy náy, cho nên mới mời chúng ta ăn đồ ngọt để xin lỗi."

"Đúng vậy, hơn nữa dù sao người ta cũng đã đưa đồ tới rồi, cậu có thể không biết xấu hổ mà từ chối được? Như vậy chẳng phải đã không nể mặt mũi người ta rồi sao."

Ba phiếu chắc chắn lớn hơn một, cuối cùng món điểm tâm ngọt của Pháp đã được giữ lại, An Hân Hân cũng đành thuận theo ý mọi người.

Chỉ chốc lát sau, có một người đàn ông đi tới.

"Cô An, phu nhân chúng tôi nghe nói hôm nay cô sẽ trả phòng, người muốn mời các cô tới uống trà nói chuyện."

An Hân Hân đang muốn khéo léo từ chối, nhưng ba người bạn đã giành trước đồng ý.

"Được, được."

Được? An Hân Hân nhăn mặt trừng mắt liếc các bạn một cái.

“Vậy thì quyết định như vậy đi, tôi sẽ về nói lại với phu nhân.” người đàn ông khom người hành lễ một cái, sau đó xoay người trở về chỗ vị phu nhân đằng kia, báo cáo lại với bà.

Người đàn ông kia vừa đi khỏi, ngoại trừ Hân Hân, những cô gái khác đều hưng phấn thảo luận.

Nhưng nhớ tới thái độ của những người bên cạnh đối với bà, thà nói là kính cẩn lễ phép thì chi bằng nói là sợ hãi thì đúng hơn.

“Wow, món điểm tâm ngọt này thực sự rất ngon nha! Hân Hân, ngơ ngẩn cái gì vậy, mau nếm thử đi!”

Thấy đám bạn vui vẻ như vậy,cô cũng không muốn cho họ gáo nước lạnh, dù sao cũng chỉ là uống chén trà, uống xong rồi đi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Sau khi dùng xong bữa sáng, các cô trở lại phòng, gửi hành lý ở quầy lễ tân, sau đó đi theo người đàn ông được vị phu nhân kia phái tới đứng chờ sẵn ở một bên, đi vào thang máy lên đến tầng lầu cao nhất của khách sạn.

Vị phu nhân đã sớm chờ họ ở đó, nhiệt tình chiêu đãi bốn người các cô, cũng để cho các cô đi tham quan căn phòng và vườn hoa nơi mình ở.

An Hân Hân đi theo phía sau tò mò nhìn xung quanh, thực ra cô không phải chú ý tới cách trang hoàng xa hoa mà là lồng chim ở giữa vườn hoa.

Lần trước cô không chú ý tới hoá ra giữa vườn hoa có nuôi một đôi chim nhỏ, bị nhốt trong cái lồng màu trắng.

“Oa, có chim nhỏ này.”

Các cô gái hưng phấn chạy đến xem xét hai con chim, An Hân Hân nhận ra, khi chú chim phát hiện có người tiến gần thì có vẻ vô cùng khẩn trương.

“Đừng! Đừng đem chúng tôi cho nó ăn!”

“Cứu mạng! Thả tôi ra ngoài đi!”

Chú chim trở nên náo loạn bất an, đập vỗ cánh bay loạn ở trong lồng.

Ăn?

An Hân Hân nghe xong đáy lòng không khỏi trầm xuống, chú chim này bị đem