
ghĩa của đứa bé này lại khác biệt!” Phượng Trữ Lan càng thêm sốt ruột.
“Thái tử, ngươi nóng nảy như thế làm gì? Đây là quy tắc chưa từng thay đổi,
cho dù ngươi đi hỏi bất cứ ai, đều sẽ như vậy, chịu đựng đau lòng trong
chốc lát, tương lai mới có thể sung sướng.” Hoàng hậu nhìn cửa một chút, cũng có chút sốt ruột không kém Phượng Trữ Lan.
"Mẫu hậu, nhi
thần thà rằng không làm hoàng trừ!" Người đang nóng nảy lo lắng sẽ không giữ được bình tĩnh, sẽ nói ra những lời mà không hề suy xét, lúc này
đây, Phượng Trữ Lan lại càng trực tiếp giâm lên tử huyệt của Hoàng hậu.
"Ngươi nói cái gì!" Hoàng hậu phát hỏa: "Nếu ngươi không làm hoàng trừ, sau
này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới cuộc sống bình yên! Cả ngày ở cùng với
Thái tử phi, không biết sống chết lúc nào! Ngươi muốn như thế sao?”
Phượng Trữ Lan cứng họng, thở ra một hơi, nhưng lại không để phản bác.
Hai người ở ngoài cửa giằng co thật lâu, mãi cho đến khi tiếng gào thét
trong phòng đã yếu dần, sau đó là tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, thể
xác và tinh thần Phượng Trữ Lan bất giác rung lên!
Long Y Hoàng đã kiệt sức, miệng khô, lưỡi đắng, môi cắn chảy máu, xiêm y trên người cũng đẫm mồ hôi.
Nhưng lúc hài tử đi ra từ cơ thể nàng, nàng lại cảm thấy vui mừng thanh thản.
Con của nàng…
Hình như có người đang giúp nàng rửa sạch hạ thân, nàng dùng sức lực cuối
cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ lão ma ma đang ôm một đứa bé nhỏ
nhỏ.
Ma ma lau sạch cho đứa trẻ, cười hì hì báo tin vui: “Thái tử phi nương nương, là một Lân nhi, chúc mừng ngài! Hoàng thái tôn vô cùng khỏe mạnh.”
Long Y Hoàng giống như rơi vào địa ngục, sống không bằng chết, suýt nữa sẽ khóc.
Nàng cố sức dãy dụa hai tay, muốn ôm đứa bé vào lòng, đứa bé vẫn còn khóc,
khóc khiến nàng đau lòng, so với thân thể nàng còn đau hơn.
Cửa bị mở ra, chỉ một người đi vào, Long Y Hoàng nhìn kỹ, không khỏi sợ hãi là Hoàng hậu!
“Thật sự là một hoàng thái tôn à!” Hoàng hậu cười không ngừng, đi tới, ma ma
bế đứa trẻ tới trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu cười tươi nhìn gương mặt
nhỏ nhắn, không cầm được niềm vui sướng: “Y Hoàng, khổ cực cho con quá,
đây là con của con, tôn nhi của Bổn cung… con quả thực không làm Bổn
cung thất vọng.”
Long Y Hoàng ở trên giường giãy dụa, bất chấp
đau đớn trên người, giãy dụa dường như muốn đứng lên, đem đứa bé trở về, nhưng không được, mới vừa sinh xong nàng đã hoàn toàn kiệt sức.
Nàng gấp gáp muốn khóc…
Đứa bé nhỏ như thế, nàng còn chưa kịp nhìn rõ nó, còn chưa được ôm nó một lần…
Con trai của nàng…cốt nhục của nàng..
Sau đó, một câu nói của Hoàng hậu, khiến cho nàng muốn chết mà không được.
"Chăm sóc Thái tử phi cho tốt! Đứa bé ... Bổn cung sẽ mang đi!”
Mang đi, Hoàng hậu nói muốn mang đi!
Long Y Hoàng nằm trên giường giãy dụa càng mạnh hơn, liều mạng muốn đứng
lên, nhưng vài lần nàng muốn trở mình suýt nữa xuống giường, các cung nữ canh giữ bên giường thấy nàng như vậy không khỏi kinh hãi, lần nào cũng kéo nàng nằm xuống: “Thái tử phi nương nương, bây giờ ngài không thể cử động được…”
Long Y Hoàng đã kiệt sức, cố gắng nâng đầu, nhìn
Hoàng hậu ôm con của mình vào ngực, nét mặt tươi cười như hoa, tim như
bị dao cứa đau đớn vô cùng, đột nhiên nước mắt cuộn trào dâng lên, từng
giọt từng giọt rơi xuống, cổ họng vừa rồi vì đã hét to nên bây giờ đã
khàn khàn, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Mặc cho
mình bị cung nữ ngăn cản, nhưng nàng vẫn luôn gắng sức vươn tay về phía
Hoàng hậu, giống như chỉ cần nàng duỗi tay về phía trước hơn một chút
nữa, một chút nữa, là có thể ôm con mình trở về… Là có thể, thấy được
con mình.
Tay áo phong phanh trượt xuống lộ ra cánh tay gầy yếu,
ngày trước khi ở Bình Tâm điện đã khiến cho nàng gầy đi nhiều, tinh thần lẫn thể xác đều bị giày vò, làm cho nàng khổ không thể nói hết.
Hoàng hậu ôm đứa nhỏ, quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó liền xoay người đi, kéo làn váy dài biến mất.
Đứa bé vẫn đang khóc, khóc vô cùng dữ dội, như lấy dao đâm vào tim Long Y Hoàng.
"Mẫu hậu!" Hoàng hậu chuẩn bị bước ra khỏi phòng, một bóng người đột nhiên
vọt đến, liều chết chặn lại đường đi của nàng, vẻ mặt Phượng Trữ Lan
nóng nảy: "Mẫu hậu, đừng mang nó đi..." Hắn quay đầu lại nhìn Long Y
Hoàng trong gian phòng khóc không ngừng, giọng yếu ớt: "Để đứa bé lại, Y Hoàng không thể không có nó... Mẫu hậu, chỉ cần ngài đồng ý để đứa bé
lại, sau này bất kể ngài muốn nhi thần làm cái gì, nhi thần tuyệt đối sẽ không oán hận nửa câu!"
Vừa rồi hắn đứng ở bên ngoài, nghe cung
nữ bẩm báo, nói Long Y Hoàng sinh con trai, nhất thời hắn cũng không
biết nên vui hay buồn.
Sinh bé trai có thể kế tục, rõ ràng chuyện mà tất cả các gia đình trong thiên hạ đều mong ước chờ đợi, vì sao khi
điều đó xảy ra với họ, thì lại xót xa đến như thế?
"Ngươi cho
rằng Bổn cung còn tin các ngươi sao," Hoàng hậu lui bước, ôm chặt đứa bé đang khóc không ngừng, cười lạnh nói: "Không nói đến ngươi, Trữ Lan,
Bổn cung ký thác hy vọng ở Y Hoàng nhiều thế nào, nhưng nó đem lại cho
Bổn cung những gì? Lúc này, chẳng qua chỉ là một bài học nhỏ, để cho nó
hối