Old school Easter eggs.
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329374

Bình chọn: 8.00/10/937 lượt.

để nhìn ra bọn họ ở sau lưng xoay đầu nhìn nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn tán.

Vì vậy, chút tươi cười cũng cứng lại.

"Đừng để ý đến bọn họ, đều là như vậy.” Phượng Trữ Lan nhìn vẻ mặt nàng không tốt, vội vàng nắm tay nàng.

“Ta biết, nếu để tâm tới những lời nói đó, ta đã chết sớm từ lâu, yên tâm

đi, về điểm này ta cũng có sức chịu đựng được.” Long Y Hoàng vẫn duy trì nụ cười.

Tiếp tục cùng đi sâu vào trong Ngự hoa viên, chợt cung

nữ đi tới trước mặt hai người cung kính cúi đầu: “Thái tử điện hạ, thái

tử phi nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang ở trong

đình phía trước nghỉ ngơi, mời hai vị qua đó.”

Phượng Trữ Lan mím môi, đôi mắt sáng ngời tỏ ý hiểu rõ.

Long Y Hoàng thoải mái cười một tiếng: "Cái gì cần tới cũng sẽ tới, trốn tránh không phải phong cách của ta.”

Phượng Trữ Lan nhìn nàng, lại đầu hàng lần nữa, chỉ có thể cùng nàng đi đến đó.

Trong đình có không ít người, đều là những gương mặt thân quen, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Phượng Ly Uyên, Vân Phượng Loan còn có Liễu Thiên Trừng…..

Người cần tới một người cũng không thiếu.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đang ngồi, những người khác thì đứng, nhưng đều tán gẫu vui vẻ.

Cung nữ đó dẫn họ đi xuyên qua đám người, đi tới trước đình, tiếp theo quỳ

gối trước đình: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử,

Thái tử phi đến.”

Mọi người trong đình đều ngừng nói chuyện, nhao nhao hướng mắt nhìn về phía họ, ánh mắt giống như kim châm, đâm vào

trong tim Long Y Hoàng đau nhói.

"Đừng sợ..." Phượng Trữ Lan cúi xuống thì thầm bên tai nàng.

"Ừ, không sợ..." Long Y Hoàng điều chỉnh vẻ mặt, ngẩng đầu lên, cười như

hoa sen nở rộ, sắc mặt lại giống như những tuyết rơi trắng bệch.

Nàng và Phượng Trữ Lan đi vào trong đình, Phượng Trữ Lan nắm chặt tay nàng hơn, vẫn không chịu buông ra.

Tầm mắt lướt qua người Phượng Ly Uyên, nàng vội vã liếc mắt, rồi liếc sang

nhìn vẻ mặt Vân Phượng Loan khó coi bên cạnh hắn, sau đó thu hồi ánh

nhìn.

Lúc Long Y Hoàng đi qua, sắc mặt Vân Phượng Loan trắng

bệch, vội vã lui một bước, tựa như thấy ma quỷ khủng bố, cả nửa người

nấp phía sau Phượng Ly Uyên.

Phượng Ly Uyên vẫn nắm chặt tay nàng ta, hơi hơi mím môi, lại nhìn sang Long Y Hoàng, ánh mắt lộ ra bi thương.

Liễu Thiên Trừng ở bên cạnh Hoàng hậu, thấy hai người đi tới, cũng rất khiêm tốn mỉm cười.

Mang thai được tám tháng, cả người ngày càng chậm chạp, sắc mặt cũng lộ ra

vẻ mệt mỏi, Long Y Hoàng đi tới khom người trước Hoàng thượng và Hoàng

hậu, cũng không thể hành lễ như xưa: “Thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.”

“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Phượng Trữ Lan hơi cúi đầu, rất nhanh lại ngẩng lên,

trong vẻ mặt biếng nhác lại che giấu không ít sự kiêu ngạo.

“Miễn lễ.” Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, hai tháng không gặp, Hoàng đế vẫn mang bộ dáng trưởng bối, chỉ phất phất tay.

Long Y Hoàng nhìn long bào trên người hắn, không thể giữ bình tĩnh trong đầu.

Nhìn thấy hai người bọn họ đã hành lễ xong, Liễu Thiên Trừng ở bên cạnh

Hoàng hậu cũng đi ra, một thân xiêm y xanh nhạt, hai tay nàng để bên

người quỳ gối: “Thần thiếp thỉnh an Thái tử, Thái tử phi.”

Trong hoàng thất, điều phiền phức nhất chính là những lễ tiết này.

Phượng Trữ Lan mặt không đổi sắc khẽ nhấc khóe miệng, khoát tay: “Miễn lễ.”

“Thái tử phi, hai tháng nay ở trong Binh Tâm điện ngươi có tỉnh ngộ?” Trên

ngón tay Hoàng hậu là bộ móng tay dài vàng chói, bà ta cười một tiếng,

vừa động, ánh sáng chiếu vào chói lọi.

“Vâng, nhi thần biết tội.” Thân thể đột nhiên khó chịu, nàng có phần không thở nổi, cố gắng kiềm

nén, cảnh cùng người trước mắt bắt đầu đong đưa.

"Vậy rất tốt,"

Hoàng hậu cười càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng đắc ý, tựa như

muốn nói, để xem sau này ngươi có dám đối nghịch với Bổn cung không, bổn cũng mà nhẫn tâm, ngươi tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Bổn

cung! Hoàng hậu vuốt ve móng tay, lại nhìn sang người vẫn luôn cúi đầu – Vân Phượng Loan: “Nếu phạt đã phạt, như vậy, bây giờ ngươi nói xin lỗi

với Duệ vương phi, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây.”

Long Y Hoàng

từ từ đi tới trước mặt Vân Phượng Loan, ý cười trong đôi mắt như vực sâu không đáy, đầu óc trống rỗng, tạm thời không thể suy xét, đi tới trước

mặt Vân Phượng Loan, ngẩng đầu đối diện với nàng ta, dĩ nhiên tóm được

ánh nhìn tránh né trong mắt nàng ta.

"Hoàng hậu." Phượng Ly Uyên

đột nhiên ngẩng đầu, hơi nóng nảy rối loạn, cắt ngang lời còn chưa kịp

nói của Long Y Hoàng: “Chuyện đã qua, hơn nữa người cũng không có chuyện gì, ngài cũng không cần truy cứu, xin lỗi có thể miễn.”

“Sao có

thể miễn, nếu mọi chuyện giải quyết đơn giản như thế, sau này kêu Bổn

cung làm sao có thể xử phạt? Chỉ là một câu xin lỗi mà thôi, Thái tử phi hẳn sẽ không keo kiệt.” Hoàng hậu tiếp tục cười.

Long Y Hoàng

nhấc mi, ý thức rơi vào mảnh hỗn độn, lời nói ra hoàn toàn không hề suy

nghĩ: “Thật sự xin lỗi Duệ vương phi, lúc đó là ta nhất thời mê muội,

sau này, tuyệt đối sẽ không phát sinh những chuyện như thế này.”

“Ta tin Thái tử phi không phải cố ý, hơn nữa thần thiếp cũng không sao,

không cần phả