Old school Swatch Watches
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327313

Bình chọn: 7.5.00/10/731 lượt.

ệc."

"Bổn cung có rất nhiều việc muốn con làm, nhưng không thể,” Hoàng hậu cũng

cười, trong dịu dàng cất giấu thanh đao sắc bén: “Kỳ Hàn đã mất mẹ, mà

con còn có việc của mình, Bổn cung sẽ chăm sóc nó cẩn thận, chờ nó lớn

lên hiểu chuyện đương nhiên sẽ trao lại cho con.”

Phượng Trữ Lan cười càng đậm, lại càng thê lương: “Mẫu hậu, Y Hoàng đã chết.”

Hoàng hậu quay đi, bốc một nắm thức ăn trong chén mà cung nữ đang cầm vẩy vẩy cho cá trong hồ, thấy rất nhiều con cá tranh nhau thức ăn, nghiêm mặt

nói: “Bổn cung biết, trong lòng Bổn cung cũng không dễ chịu.”

"Y Hoàng không có nguyện vọng gì khác, nguyện vọng duy nhất của nàng chính là Kỳ Hàn được trở bề bên cạnh nàng.” Phượng Trữ Lan cười khổ.

"Trữ Lan! Ngươi đừng hồ đồ!” Hoàng hậu nổi giận xoay người lại: “Ngươi biết

những lời ngươi vừa nói có ý gì không! Y Hoàng qua đời là bất hạnh,

chẳng lẽ ngươi còn muốn bồi thường bằng tính mạng của con trai mình

sao!”

“Y Hoàng không chết, nàng luôn ở đây, luôn tồn tại,”

Phượng Trữ Lan chỉ vào trái tim mình, cười hàm súc: “Tất cả mọi thứ của

nàng, dáng điệu giọng nói đều không mất, ta luôn nhớ rõ tất cả.”

“Trữ Lan, ngươi thế này, Bổn cung nên làm thế nào mới phải?” Hoàng hậu nhìn hắn, khẩu khí mềm xuống.

"Trước kia người đoạt lấy Kỳ Hàn, mục đích chính là khống chế Y Hoàng, nhưng

bây giờ Y Hoàng mất, ta chỉ là một người cha muốn con trai mình được trở về, không liên quan gì đến thân phận địa vị hay quyền thế, mẫu hậu,

ngài muốn tiếp tục giữ lấy Kỳ Hàn, còn giá trị gì nữa?” Tầm mắt Phượng

Trữ Lan sắc bén nhìn thẳng Hoàng hậu đầy uy hiếp, Hoàng hậu hơi chột dạ, lại bốc thức ăn ném vào hồ cá: “Thái tử, ngươi coi lại mình đi, địa vị

của ngươi bây giờ cũng như những con cá này, nếu ngươi vứt xuống sẽ có

rất nhiều con cá tiến lên tranh giành, đến lúc đó nếu hối hận thì không

còn con đường nào để đi nữa.”

"Ta chỉ muốn Kỳ Hàn," Phượng

Trữ Lan kiên định, tầm mắt lướt qua Hoàng hậu nhìn chằm chằm nhũ mẫu,

nhũ mẫu như bị ánh mắt chằm chằm của hắn làm hoảng sợ ôm đứa bé lùi vài

bước.

"Không được! Đây chính là quy tắc của Hoàng gia! Sao

có thế vì chuyện Y Hoàng mà làm trái! Sau này chẳng lẽ phải có thêm

nhiều trường hợp khác, sao có thể thống trị thiên hạ!” Hoàng hậu cả giận

"Mẫu hậu, nhi thần nuôi nấng Kỳ Hàn thật tốt."

"Chỉ sợ ngươi một lòng một dạ vào nó! Sau đó sẽ quên đi bổn phận của mình

phải làm gì,” Hoàng hậu vung tay, xoay người, cả giận: “Trữ Lan, con

không phải những công tử thường dân, có rất nhiều việc là thân bất do

kỷ, con phải làm cho mình đứng ở vị trí cao nhất, làm cho mình luôn bất

bại, mới có tư cách, mới có năng lực nuôi nấng Kỳ Hàn!”

"Mẫu hậu, thà người nói thẳng không muốn nhi thần vì Kỳ Hàn mà bỏ lỡ đế vị,

còn không người nói là sợ nhi thần không chí tiến thủ, bị phụ hoàng phế

truất, địa vị của người cũng có nguy cơ mất đi, sợ là không làm Nữ hoàng được.” Phượng Trữ Lan lạnh nhạt nói, mắt thấy Hoàng hậu nổi điên xoay

lại muốn cho một bạt tay, nhanh chóng lùi về sau một bước, tát vào không khí Hoàng hậu càng tức giận, ngón tay đeo kim sắc bị lực mạnh nắm chặt

phát ra tiếng vang.

"Ngươi đang nói cái gì! Thái tử! Chú ý

ngôn từ của mình!” Không nén được giận quát lớn: “Tại sao ngươi có thể

nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế! Nếu người ngoài nghe thấy, ngươi, ta. Kỳ Hàn, tất cả đều mất mạng!”

Phượng Trữ Lan cười nhạo: "Với thế lực của mẫu hậu, chẳng lẽ còn sợ cái gì sao? Là muốn diễn kịch cho nhi thần xem? Hay đang chột dạ?”

"Ta tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu của ngươi!” Hoàng hậu cực kỳ phẫn nộ.

Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, nhìn nhũ mẫu run run rời khỏi, hắn khẽ cười: “Ta sẽ

không đi đến đoạt lại, như vậy, đối với ta không có lợi.”

Nhũ mẫu sững sốt, đứng tại chỗ, tiến thối lưỡng nan.

"Mẫu hậu, ngài hãy nghe ta nói..."

"Câm miệng!" Hoàng hậu tức đến xanh mặt: “Đây là quy tắc do Hoàng thái tổ

định ra! Bổn cũng không có quyền thay đổi! Trừ phi tương lai ngươi đăng

cơ, nếu không không biết Kỳ Hàn khi nào danh chính ngôn thuận trở lại

bên cạnh ngươi, nếu ngươi động thủ với Bổn cung lại phải meng thêm tội

danh bất hiếu! Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ!”

"Nếu phụ hoàng phế bỏ quy tắc này, phải chăng mẫu hậu sẽ cho Kỳ Hàn về?” Trong mắt Phượng Trữ Lan hiện lên chút ánh sáng.

"Phụ hoàng ngươi sẽ phế nó sao? Trên triều đình không ít lão đại thần sẽ

đồng ý ư? Đây là quy tắc truyền thừa mấy trăm năm, sẽ bì ngươi nhất thời kích động mà thay đổi sao!” Vẻ mặt Hoàng hậu vặn vẹo, tức giận không

thôi.

Phượng Trữ Lan không muốn tiếp tục dây dưa, vội nói: “Nhi thần cáo lui.” Nói xong, xoay người vội vã rời khỏi sân.

Nhũ mẫu đi đến bên cạnh Hoàng hậu, lo lắng nói: “Thái tử người…”

"Mặc nó đi! Phỏng chừng với tính cách của nó đến chỗ Hoàng thượng cũng không nhận được kết cục tốt.” Hoàng hậu vỗ mạnh tay áo: “Mà những quy tắc đó, nếu Hoàng thượng nói sửa là sửa, thế thì, Hoàng thượng sớm đã không là

Hoàng thượng!”

Trên đời này, có người khóc, thì sẽ có người cười, khổ sở và khoái hoạt, thường chỉ cách nhau một sợi tơ.

Phượng Trữ Lan hỏi cung nữ, biết Hoàng thượng đang ở hậu cu