
ếu là hắn tỉnh lại sau khi biết là ta cứu hắn, phỏng
đoán sẽ thật mất mặt. » Tay ngọc Long Y Hoàng che môi cười trộm, không
có ai thấy được,nụ cười đó,chỉ là bất đắc dĩ mà cười.
“Ha ha… Trẫm hiểu , khó được Y hoàng để bụng như thế, trẫm nhất định sẽ làm vậy…” Hoàng thượng cười to đi ra,
theo sau phân phó nói: “Như vậy thái y, nhanh đưa giải dược cho Duệ
vương đi.”
Thái y lĩnh mệnh, nâng người Phượng Ly Uyên lên,mang bình sứ để lên môi hắn, cẩn thận rót hết.
Uống thuốc, nhất là với người đang hôn
mê,nước thuốc tràn sang hai bên cũng không thể tránh được,chỉ chốc
lát,từ khóe môi Phượng Ly Uyên có vết máu tràn ra,Long Y Hoàng vội vàng
gọi hoàng đế trước mặt, cười nói : « Phụ hoàng,hôm nay Y Hoàng đã thu
hoạch không ít , không biết phụ hoàng có hay không nhìn gia được con mồi nào của Y Hoàng. » Có vẻ Long y hoàng hết sức muốn che
dấu, chính là ánh mắt lợi hại của hoàng đế đã theo dõi dấu vết bắt mắt
đó, rõ ràng, vui vẻ trong mắt hắn ngầm hạ đi,Long Y Hoàng cúi đầu, cắn
môi cười khổ.
Một lát sau, hắc tuyến kỳ dị trên cánh
tay Phượng ly uyên dần biến mất, thái y lại bắt mạch, vui mừng nói:
“Quả thật là kỳ dược! Hôm nay độc trong cơ thể Duệ vương đang nhanh
chóng được hóa giải!”
Hoàng đế lần này đây không cười, chỉ là có chút yên tâm, sau đó thuận thế mang cổ tay Long Y Hoàng đang giấu ở
phía sau ra,thấy dấu vết trên tấm vải trắng,còn có lộ ra vài vết máu,thở dài nói : « Tội gì, Y Hoàng,ngươi vốn đang bị thương,lần này…không
phải tự nhiên sao ! »
Long y hoàng vốn muốn rút về tay, nhưng là khí lực của hoàng đế bất đắc dĩ so sánh với nàng lớn hơn nhiều,hơn
nữa lại là bậc trưởng bối,bất khả vô lễ,nàng cũng chỉ là một tiereur nữ
ngây ngốc,ý đồ che dấu : «Hắc hắc… Phụ hoàng, vậy là có ý gì? Chỉ cần là có thể cứu người, đơn giản là một vết thương nhỏ thôi… Này đối Y hoàng
mà nói, chỉ là vết thương vô nghĩa! Phụ hoàng không cần lưu tâm, ngược
lại Y hoàng không có ý tứ.”
“Ai… Ngươi thật sự là, khiến trẫm cũng
không thể nói gì hơn! Bất quá, trẫm hiểu tâm ý của ngươi, không nói là
được…” Hoàng thượng lắc đầu nói.
“Cám ơn phụ hoàng! Như vậy…” Long y
hoàng quay đầu đi, thấy người trên giường có dấu hiệu tỉnh lại,vội vàng
nói : « Y Hoàng cũng nên trở về rồi,nếu như có thể…Phụ Hoàng tốt nhất
là không nên nói cho ai biết Y Hoàng đã tới đây. »
Vì vậy, khi thấy Phượng ly uyên chuẩn bị mở mắt, Long y hoàng lập tức chạy vội đi, trong nháy mắt không thấy hình bóng.
Nàng chỉ là… Không muốn mất tự nhiên.
Lúc cơm chiều, Long Y Hoàng cố tình
không muốn ra ngoài,bảo với cung nữ nói với Hoàng Thượng là thân thể
không khỏe,sau đó một mình ở trong phòng rửa sạch vết thương,đau đến nhe răng nhếch miệng.
Mũi tên này…Thật là ngoan độc… trúng ngay chỗ hiểm nàng
Long y hoàng cắn chặt răng đang muốn run lên của mình,cố gắng không rơi nước mắt.
Một mình nàng chuẩn bị dược liệu băng
bó có phần khó khăn, nàng cố gắng băng thêm một lớp vải nữa phủ lên,dùng hàm răng cố định lại tay phải, chuẩn bị mặc thêm áo khoác vào, vỗ vỗ ,
cảm giác không còn dấu vết thương tích nữa mới yên tâm. Phía sau đột
nhiên truyền đến tiếng xốc cửa, nàng có chút bực mình quay đi : « Không phải ta đã nói,không cần phải vào rồi sao…. Ách… Phụ Hoàng, ngài sao
lại rảnh rỗi mà tới đây vậy ? » Nhìn lại người phía sau, nàng lập tức
đứng lên hành lễ.
“Thấy ngươi không tới dùng bữa tối,trẫm tới đây thăm ngươi. » Hoàng thượng ngồi xuống giường canh nàng,quan tâm hỏi : « Vết thương đã đỡ hơn chưa ? »
“Đã để phụ hoàng lo lắng, Y Hoàng không sao… Ngược lại Duệ vương, huynh ấy hiện tại thế nào rồi ? » Long Y Hoàng hỏi ngược lại.
« Ngươi hình như rất quan tâm hắn ?
Thậm chí còn không quan tâm đến bản thân mình . » Hoàng đế cười cười
nói, đánh trúng chỗ hiểm Long Y Hoàng.
“Đó là điều đương nhiên, nếu độc của
huynh ấy không được hóa giải, sau này nhi thần sao có thể kéo hắn đi làm chữ in rời trên lệnh bài được, như vậy nhi thần không phải sẽ phải đi
môt mình sao ? » Long Y Hoàng trả lời công phu che dấu cũng không tầm
thường, trong nháy mắt chọn một cái lý do vô cùng đúng đắn để che dấu
cho sự lo lắng trong lòng.
“Nó đã ổn rồi, hiện giờ đang ở bên
ngoài, ngươi quan tâm đến nó như vậy không bằng tự mình ra ngoài hỏi
nó ? » Hoàng đế thật sự là lão hồ ly già đời, không buông tha ai, bất
quá, Long Y Hoàng cũng đã có chuẩn bị sắn, lập tức tiếp lời.
“Không phải lần đi săn này Y Hoàng đã
thắng huynh ấy sao, nếu bây giờ gặp lại huynh ấy há chẳng phải không để
cho huynh ấy mặt mũi sao, cho nên không gặp sẽ tốt hơn. »
“Ngươi a, luôn lo lắng cho người khắc, chỉ vì lấy đại cục làm trọng, luôn để bản thân chịu ủy khuất. »
“Phụ hoàng đừng lo, nếu như một mình Y
Hoàng có thể ổn định cục diện, như vậy hi sinh Y Hoàng cũng không sao,
lần này có thể giúp được huynh ấy, ngươc lại khiến Y Hoàng thấy mình vẫn còn có giá trị » Long Y Hoàng cười nói.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, phụ hoàng
rất an tâm… Y hoàng, ngươi biết không?Vừa rồi, Ly Uyên cố ý tới tìm
trẫm, nói môt việc, mặc dù bây giờ chưa phải lúc công khai, nhưng cũng
nên nói trước với ngư