
nàng không không thể yêu Hoàng Bắc Thiên
được nữa, đã cùng ác ma giao dịch xong xuôi cả rồi, nàng đã không còn là chính mình, nàng đánh mất đi linh hồn, tự tôn cùng hy vọng chỉ là một
khối thi thể, nhưng tình yêu với Bắc Thiên sẽ không chết đi, mà sẽ cất
thật kỹ trong lòng, vẫn yêu vẫn tin…
Hữu Hi cẩn thận hầu hạ Lăng Khiếu Dương,
không cho phép hắn có cơ hội thay đổi chủ ý, làm cho vết thương mau
lành, sau đó nhanh nhanh đi cứu Hoàng Bắc Thiên.
Cao Mạc thay mặt Lăng Khiếu Dương làm
nhiều việc, nàng chỉ việc lo cuộc sống hằng ngày của hắn, rửa mặt thay
quần áo, nấu nơm, như vậy cũng tốt, nhưng công việc đó cũng không khó
khăn.
Trời sáng, Hữu Hi rửa mặt, tự giác nhìn
mình trong gương, sắc mặt tái nhợt như muốn dọa người, mắt to hãm sâu,
gương mặt gầy gò, không chút lộng lẫy. Nàng do dự, dùng trâm cài tóc
lên. Nàng không còn là một tiểu cô nương nữa, từ sâu trong lòng nàng hy
vọng thân phận của mình là thê tử Hoàng Bắc Thiên. Thế nhưng căn bản là
không còn, hôn lễ nàng sẽ vĩnh viễn không quên
Trên tay vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà Hoàng
Bắc Thiên đưa cho nàng, nó là vật gia truyền cho con dâu tương lai của
dòng họ. Qua đó, Hoàng Bắc Thiên biểu lộ tâm ý của bản thân, hơn nữa
chiếc nhẫn này còn tuyên bố nàng là thê tử của hắn, chỉ có nàng ngu ngốc không biết. Nhìn nhẫn như nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên, nhìn vật nhớ
người, ra cảm giác chính là như vậy. Hữu Hi lại rơi lệ, hôn lên chiếc
nhẫn, xem như đang hôn người yêu, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, nàng rời
khỏi phòng.
Mở cửa, nghênh đón nàng là ánh nắng mặt
trời gay gắt nhưng không chói mắt lắm. Hữu Hi đi vào phòng lấy nước
nóng, chuyện thứ nhất phải làm là hầu hạ Lăng Khiếu Dương rời giường.
Nàng bây giờ chỉ là một nha hoàn, một con búp bê vô cản, là nàng tình nguyện làm nha hoàn, đẩy cửa đi vào trong
tẩm, nhìn thấy Lăng Khiếu Dương mặc nội sam màu trắng ngồi ngay ngắn
trên mép giường.
Hữu Hi cắn môi đi vào, nàng làm như vậy là đúng hay sai, nhưng nàng muốn làm vì Hoàng Bắc Thiên vì mọi người.
Hữu Hi đem nước đặt trên ghế, đem khăn
lông nhúng ướt rồi vắt khô, đang muốn giúp Lăng Khiếu Dương lau mặt thì
hắn mở miệng nói: “Trước tiên thay thuốc cho bổn vương!”
Hữu Hi đặt khăn xuống.
“Thuốc ở trên bàn!”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, mắt nhìn gương mặt tiền tụy của Hữu Hi.
Hữu Hi không nói không rằng đi tới trước
bàn cầm lấy thuốc, sau đó đi tới bên người Lăng Khiếu Dương nhưng chần
chừ không dám làm.
Lăng Khiếu Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hữu Hi, đôi mắt đen hiện lên sự không kiên nhẫn: “Sao, không muốn làm sao!”
“Không có”- Hữu Hi cúi đầu trả lời, nàng không quen cởi áo cho hắn.
“Không có, ta xem ngươi rất không cam lòng”- Lăng Khiếu Dương hừ lạnh- “Không muốn làm thì cút đi, bổn vương thay người là được “
Hữu Hi vội vàng lắc đầu: “Không, ta thay ngay”- Hữu Hi nói xong liền tiến lên, cúi đầu, cởi áo Lăng Khiếu Dương ra, để
lộ ra miếng vải trắng quấn chặt lấy ngực Lăng Khiếu Dương.
Tay Hữu Hy động tác cẩn thận từ từ tháo
băng, sao khi tháo xong thì đập vào mắt nàng là vết thương do kiếm gây
ra. Vết thương không lớn nhưng rất sâu, Hữu Hi hận không thể đem vết
thương trong nháy mắt buộc nó lành lại như vậy có thể lên đường sớm một
chút.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi đang ngây ngốc đứng yên, không biết sao nàng lại thẫn thờ như vậy liền quát lạnh nói: “Này ngươi lo lắng cái gì, đẹp lắm sao!”
Hữu Hi bị tiếng rống to của Lăng Khiếu
Dương cắt đứt mạch suy nghĩ, vội vàng ổn định lại, đổ thuốc trong chiếc
bình sứ nhỏ vào tay đắp lên vết thương của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương không nhịn được khẽ cau
mày. Hữu Hi quay đầu nhìn quanh một chút, nhìn thấy trên bàn có miếng
vải trắng, đi qua lấy sau đó quấn lên vết thương cho Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương không nhịn được kêu đau một tiếng, tức giận nhìn Hữu
Hi, Hữu Hi cúi đầu nhưng vẫn tiếp tục làm cũng không phải là nàng cố ý
khiến hắn đau. Sau khi đã buộc băng chắc chắn mới mặc lại nội sam cho
Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi vẫn cúi đầu, không hề nhìn mặt
Lăng Khiếu Dương, ,mà Lăng Khiếu Dương thì cũng cúi đầu, nhìn mỗi động
tác của Hữu Hi, bàn tay nhỏ bé vì hắn mà bận rộn, trong tâm dấy lên cảm
giác oán trách, tay đột nhiên nâng mặt Hữu Hi lên, buộc đôi mắt ảm đạm
của nàng đối mặt với hắn.
“Ngươi có từng hầu hạ nam nhân khác như vậy không?”- Nàng cũng từng vì Hoàng Bắc Thiên mà làm việc này sao.
Hữu Hi trong lòng chua xót, cụp mắt
xuống, nhớ tới trước đây nàng từng may quần áo cho Hoàng Bắc Thiên, lại
còn giúp hắn mặc vào, nhìn gương mặt tươi cười đắc ý thỏa mãn của hắn.
Nếu như những chuyện này không xảy ra, nàng đã là thê tử của Hoàng Bắc
Thiên, mỗi ngày có thể chăm sóc nam nhân mình yêu đó là điều hạnh phúc
nhất, nhưng mọi thứ đã không còn nữa.
Hữu Hi im lặng hồi lâu, Lăng Khiếu Dương trở nên xúc động, tức giận, bỏ tay, quát to: “Bưng đồ ăn sáng tới đây”- Nàng nhất định đang nghĩ tới nam nhân kia, nghĩ tới những kỉ niệm trước đây. Trái tim Lăng Khiếu Dương lại trở nên lo lắng.
“Vâng”- Hữu Hi nhu thuận lên tiếng xoay người đi ra ngoài, Lăng Khiếu Dươ