
ông. Tôi bị anh đè cả đêm, đương nhiên không thể ngủ ngon, thế mà tinh thần anh lại sảng khoái, như thể vừa được ăn thuốc thập toàn đại bổ, khỏe mạnh tựa rồng hổ vậy.
Khi phát hiện ra tôi bị anh đè dưới thân cả đem, vẻ mặt tiều tụy hốc hác, lập tức biến sắc.
“Miểu Miểu, em có sao không?”
Tôi nằm trên giường như xác chết.
“Miểu Miểu, nói gì đi, em có chỗ nào không thoải mái không?”
Toàn là nói láo! Đàn ông rặt một lũ dối trá!
“Miểu Miểu…” – Anh dỗ dành tôi, vừa chắp tay vừa xin lỗi.
Tôi quay lưng, không thèm đếm xỉa gì anh nữa.
“Miểu Miểu, đừng vậy mà…” – Trong mắt anh toát ra tia thẹn thùng – “Anh… anh chỉ là rất muốn…”
Ai thèm quan tâm anh muốn gì chứ? Là tại anh muốn nhịn, tạ tại anh muốn sau hôn lễ mới làm chuyện ấy. Tôi cũng có nói anh không được làm gì tôi đâu. Giờ thì hay rồi, làm gì thì anh cũng làm rồi, đã thế còn xuống tay quá độc ác.
Thấy tôi không thèm đếm xỉa gì tới mình, anh bắt đầu dịu dàng hôn tôi, hôn lên mặt, lên cổ, lên lưng, những chỗ anh hôn qua đều tê dại cả ra. Trả qua một đêm, không còn là một thiếu nữ không rõ sự đời, bị anh khiêu khích như vậy, cả người tôi liền nóng ran.
Nhưng mà, tôi nhịn được.
“Miểu Miểu…” – Anh sốt ruột.
Mãi một lúc sau, anh quỳ gối bên giường, đáng thương phân trần – “Em không thể có yêu cầu quá cao ở trai tân được!”
“…”
Tôi vớ lấy cái gối, ném thẳng vào người anh.
Anh chụp được, tôi tức giận ngồi dậy, phẫn nộ trừng mắt lại tỏ ra rất vui – “Miểu Miểu, cuối cùng em cũng phản ứng lại rồi!”
Tôi quay lưng, tiếp tục phớt lờ anh.
Anh dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, thành khẩn thề son sắt với tôi – “Đừng giận nữa mà? Nha? Nếu không, làm lại lần nữa, cam đoan anh đã có bài học rồi, tuyệt đối không tái phạm nữa, nhất định sẽ làm em thỏa mãn!!”
“…”
Tôi không nhịn được, tát thẳng lên mặt anh.
Đi chết đi!
Đến giờ này, đêm đầu tiên của tôi trước thì hoảng hồn sau thì rơi nước mắt kết thúc.
Lần đầu tiên… rốt cuộc… rốt cuộc mất rồi!
——-
(1) Như đã giải thích ở chương trước, cụm ‘lăn qua lăn lại’ này là ý đó đó \(//∇//)\ Trong bài hát cho thiếu như thì ý hiểu như là ‘hít thở hít thở’ đó mà. Ở đây vừa muốn nó mang hai nghĩa như bản gốc, nên mình chuyển thành thế này. [Nguyên'>
“Duật nhi, mặt con bị sao thế?”
Ngày thứ ba sau đám cưới, tôi và Khang Duật đi gặp mẹ chồng, vừa nhìn, bà đã để ý ngay đến má trái vừa sưng đỏ của anh, cực kì xót xa.
Tôi dám chắc rằng trước giờ bà chưa từng đánh Khang Duật, theo bản năng, liền lùi lại núp sau lưng anh.
Bởi vì tôi chính là thủ phạm.
“Mẹ, không sao đâu, buổi tôi con bị muỗi chích, đang mơ ngủ nên tự đập một cái!”
“Muỗi?” – Mẹ chồng tôi vô cùng ngạc nhiên – “Bây giờ đang là mùa đông, muỗi ở đâu ra!”
Tôi hồi hộp nắm lấy gấu áo Khang Duật sau lưng.
Khang Duật bình tĩnh trả lời – “Tại mẹ không biết thôi, bây giờ muỗi tiến hóa hết rồi, nhất là đám muỗi Thượng Hải, bốn mùa đều có, mùa đông thì càng nhiều!”
Muỗi? Muỗi Thượng Hải á?
Tôi đổ mồ hôi như mưa.
“Có đau không con, đập muỗi thôi mà sao mạnh tay quá vậy, để mẹ xem nào, sưng vù lên cả rồi đây này?” – Mẹ chồng tôi vừa lẩm bẩm vừa vỗ về thổi nhẹ lên má Khang Duật.
“Không sao đâu mẹ, con da dày thịt béo, ngày mai là hết thôi!” – Khang Duật an ủi bà.
Tiếp theo, anh lôi tôi từ đằng sau bước ra – “Miểu Miểu, gọi mẹ đi!”
Tôi đỏ mặt, ngoan ngoãn gọi – “Mẹ!”
Mẹ chồng tôi mừng rỡ, ngay lập tức, quăng gương mặt sưng vù của Khang Duật qua một bên, kéo tay tôi ân cần hỏi han.
Khang Duật đã nói cho tôi biết, ở Đông Bắc, con dâu sau khi cưới phải kính trà cho mẹ. Tuy rằng là tục lệ xưa cũ nhưng cũng là thể hiện ý hiền thảo. Đến khi anh đưa mẹ về nhà, tôi vội vàng vào bếp pha trà.
“Mẹ ơi, uống trà đi!” – Tôi cung kính dâng li trà lên.
Mẹ chồng tôi càng thêm hoan hỉ, trước mặt Khang Duật, khen thẳng anh tinh mắt, biết chọn vợ.
Tôi đến là xấu hổ.
“Mẹ, hôm qua đi chơi vui không?” – Khang Duật buông hành lí xuống, ngồi vào bên cạnh mẹ.
Không thể để bà ở lại nhà vì đêm tân hôn chúng tôi ở khách sạn, nhà lại quá lớn, bố mẹ tôi lại phải đi làm, không thể tiếp bà được, đành để bà ở lại cùng mấy người bạn Đông Bắc trong khách sạn, thứ nhất là vừa tiện, vừa vui, mà cũng có người chăm sóc.
Hôm nay là ngày đón bà về, tôi phải chăm sóc mẹ chồng thật tốt mới được.
“Vui lắm, ông bà thông gia đưa bọn mẹ và bác Trương đi rất nhiều nơi. Mà sao Thượng Hải càng lúc càng không giống trước vậy, giống nước ngoài ghê cơ, nào là nhà cao 88 tầng đến nỗi cổ mẹ cũng mỏi nhừ. Còn cái tháp gì gì nữa, gọi là gì con nhỉ, cái ống có ba có quả cầu đâm vào ấy.
Tôi phì cười, chắc bà muốn nói đến cao ốc Kim Mậu và tháp Đông Phương Minh Châu ấy mà.
Cũng khó trách, cả nửa đời người bà đều ở Phủ Thuận, nghe Khang Duật từng kể, ngày trước bà ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng anh, đã từng ở Thượng Hải một thời gian, mà đó cũng là chuyện hai mươi năm trước, sau khi Khang Duật thành tài rồi cũng không tới đây lần nào. Cứ thế mà cùng các bác ở Đông Bắc nhảy múa ương ca, nghe ca hát Nhị Nhân Chuyển, ngày cứ thế mà trôi.
“Có điều, thời tiết hôm nay… cũng chẳng khá lên chút nào!” – Vẻ mặt đau đớn, bà xo