Polaroid
Lão Công Thực Tập

Lão Công Thực Tập

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323260

Bình chọn: 10.00/10/326 lượt.

ái này thật không có tinh mắt, tôi đây dù sao cũng là bạch

mã hoàng tử anh tuấn trong mắt bà liền biến thành heo, tôi thật đau

lòng.” Đối phương dùng đến cái giọng rất khoa trương oán trách nói, Bắc

Đường Yên cầm điện thoại xa chút, miễn cho lỗ tai của mình độc hại.

Người đang nói nguyên danh l Tô Văn Vũ, nhưng vào 5 năm trước sửa lại tên Tô Sáng, trong chuyện này có một chút chuyện xưa lãng mạn rồi lại

lòng chua xót.

“Tô Sáng sáu giờ tối, tới đây làm lái xe đi.” Bắc Đường Yên không để ý tới ngôn ngữ khoa trương của tên kia nữa, nếu như cùng người nam nhân

này tiếp tục nói, phỏng đoán đến buổi sáng ngày mai đều nói không hết kỳ thật trước kia người nam nhân này không phải như thế, không hài hước

thế này trước kia hắn là một người ít nói kiệm lời nhưng sức mạnh của ái tình thật là vĩ đại nó thậm chí có thể làm cho một người tính tình phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Tuân mệnh, nữ hoàng bệ hạ của tôi.”

Cúp điện thoại, nụ cười của Bắc Đường trên mặt từ từ biến mất, trong

phòng làm việc lại khôi phục yên lặng, Bắc Đường Yên nhìn đồng hồ một

cái giờ tan sở đã đến, đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, từ trên nhìn

xuống người đi đường như con kiến nhỏ bé, điều này làm cho Bắc Đường Yên đột nhiên có cảm giác cô độc lắc đầu, tự giễu mình quá cảm tính, khi

nào thì thành có cảm xúc nhu nhược này!

Không suy nghĩ thêm những thứ này làm cho mình đều cảm thấy buồn

cười, Bắc Đường Yên lên lầu tới phòng nghỉ của mình từ trong tủ quần áo

chọn một bộ váy màu xanh biển, tắm rửa, thay quần áo, lại hoá trang rất

trang nhã, một cô gái ưu nhã quyến rũ, cao quý rồi lại không mất đi nhu

hòa liền xuất hiện ở trong gương, có lẽ không phải là đẹp nhất nhưng

cũng tuyệt đối là có khí chất .

Đều chuẩn bị xong, Bắc Đường Yên hài lòng nhìn mình trong gương nhìn

thoáng qua bề ngoài, còn có năm phút đồng hồ nữa là đến thời gian hẹn,

mặc thêm áo choàng, Bắc Đường Yên đi ra khỏi phòng nghỉ.

Từ thang máy đi ra, dọc theo đường đi đụng phải vài nhân viên của

công ty, đều dùng ánh mắt về Bắc Đường Yên, sau đó hơi có vẻ dồn dập

chào hỏi, Bắc Đường Yên cũng thích đáng đáp lại, cho đến chứng kiến Tô

Sáng đang dựa vào xe.

“Nữ hoàng bệ hạ, mời.” Tô Sáng mở cửa xe thập phần cung kính cúi mình vái chào thật sự giống như là đang nghênh đón nữ vương.

Bắc Đường Yên nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời, ưu nhã ngồi lên xe, Tô Sáng đóng cửa xe lại.

“Bà hôm nay có vấn đề gì, sao lại mặc thành như vậy.” Tô Sáng vừa lái xe vừa quan sát Bắc Đường Yên, sau đó nói lời bình.

“Đi Lenth, tôi đặt chỗ ở đó rồi.” Bắc Đường Yên không để ý tới lời trêu chọc, thật sự coi hắn trở thành lái xe dùng.

“Lenth? Yên, bà mặc thành như vậy cùng tôi đi Lenth, nói đi bà có mục đích gì?”

Lenth, là nhà hàng nổi danh nhất về đồ Pháp, là 1 trong những nơi

những cặp tình lữ thích nhất, đồng thời cũng là nơi nhều phóng viên săn

tin nhất bởi vì chỗ đó mỗi ngày đều sẽ có tin tức xuất hiện, phần lớn

cũng có thể thượng trang đầu, bất quá cũng là nơi làm ăn thịnh vượng.

“Mục đích gì… ông đoán coi?” Bắc Đường Yên không đáp hỏi ngược lại.

Tô Sáng suy nghĩ một chút rồi nói ra:

“Nghe nói bà có 1 tiểu bạn trai, ảnh chụp hôn nhau bị đặt ở trang đầu báo giải trí cùng báo tài chính và kinh tế.”

“Tô Sáng làm người không cần quá thông minh, quá thông minh dễ hói

đầu, ông không có phát hiện tóc của mình càng ngày càng ít sao?” Bắc

Đường Yên nhếch miệng, nàng cũng biết hắn nhất định có thể đoán được.

“Yên, không cần ác độc như vậy đi, nói như thế nào chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, làm sao bà có thể rủa tôi hói đầu đây.”

“Mau nghiêm túc lái xe đi, tôi đây là hảo tâm nhắc nhở ông, ông kịp thời sửa lại là tốt rồi, không cần cám ơn tôi.”

“…”

Hai người ngươi một câu ta một câu đấu võ mồm, không khí trong xe rất nhẹ nhàng, ước chừng mười lăm phút đã đến cửa Lenth, Tố Sáng vì Bắc

Đường Yên mở cửa xe, Bắc Đường Yên kéo cánh tay Tô Sáng, hai người lập

tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt mọi người.

“Chúng ta là cần phải rất phối hợp chứ?” Tô Sáng giống như thân mật cúi đầu hỏi Bắc Đường Yên.

Bắc Đường Yên đầu khẽ giơ lên, động tác hai người vô luận từ góc độ

nào đều là mập mờ, trốn ở một bên đợi cả đêm đội cẩu tử rốt cục có cơ

hội thi thố tài năng, đèn flash không ngừng lóe sáng.

“Ông nếu như là đẹp trai thì càng phối hợp .”

“Còn có người so với tôi suất hơn sao, kẻ kia hẳn không phải là loài người.”

“Đúng vậy, cầm thú lớn lên đều so với ông suất hơn.”

Hai người đối mặt, ánh mắt nhìn đắm đuối càng làm cho người ta vừa

nhìn liền liên tưởng nhẹ nhàng nhưng thực tế 2 kẻ này nói chuyện với

nhau hết sức không có lãng mạn như thế.

“Hai vị thỉnh vào bên trong.” Bồi bàn chứng kiến hai người đình chỉ

loại nói chuyện mập mờ này mới dè dặt chen lời nói, mặc dù này nhị vị

rất thích mắt nhưng đứng ở cửa tiệm cũng không phải là chuyện hay ho như vậy.

Tô Sáng dùng tay làm dấu mời, Bắc Đường Yên khẽ mỉm cười, tới chỗ

ngồi mình đã đặt sau đó cạnh cửa sổ, từ nơi này nhìn ra ngoài thấy vài

kẻ lén lút đang cầm lấy máy chụp chớp không ngừng.

Bắc Đường Yên thu hồi