
hông khách quan, ta cần một đáp án khách quan nhất.”
“Tại sao ngươi biết đáp án của ta sẽ khách quan?”
“Ít nhất thì ngươi cũng không phải là nhân viên của Liên Chuẩn, hơn nữa cũng không phải phụ nữ, chỉ với hai điểm này tất nhiên là hoàn toàn khách quan rồi.” Nàng không nghĩ ngợi trả lời làm cho Hạ Tử Giác không thể nói gì hơn.
“Bản thân ngươi là một phần tử của Liên Chuẩn, đối với tổng tài các ngươi thì có cái nhìn như thế nào? Trước hết ta có thể nghe về ý nghĩ của ngươi không?” Hắn nhìn nàng hỏi.
“Ta chưa từng thấy qua hắn bao giờ, cho nên không có cái nhìn gì cả, về phần ý nghĩ…” Nàng liếc mắt về phía bộ đàm, sau khi cảnh giác việc tên kia có thể nghe lén, rồi mới hạ giọng nói: “Thành thật mà nói, ta nghĩ hắn thật sự rất đáng ghét.”
Hạ Tử Giác đã hoàn toàn không biết chính mình nên có phản ứng gì.
“Nghe nói hắn đã 35, 36 tuổi, gần 40 rồi, nhưng thế nào lại không muốn kết hôn?” Nàng tiếp tục hạ thấp giọng nói với hắn, “Cũng không phải là không lấy vợ được, chắc hắn như vậy là thích làm người độc thân phiền toái, làm chàng trai vàng chăng? Hay là dứt khoát muốn dát thêm vàng thêm bạc lên người để làm mình lóe sáng hơn tý nữa? Thật là rất đáng ghét!”
Lời nàng vừa mới nói xong, thang máy bất ngờ chấn động một chút, cơn chấn động làm cho thân thể ban đầu nghiêng về phía hắn, Dịch Tiểu Liên bỗng nhiên mất thăng bằng ngã trên người hắn.
“A!”
Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, theo phản xạ hắn liền đưa tay ôm lấy nàng, sau đó cảm giác như thang máy bắt đầu chuyển động lên trên, sau đó lại dừng lại, hai cánh cửa trơn nhẵn của thang máy mở ra.
Một vài người đang đứng phía ngoài cửa thang máy, không phải là nhân viên bảo vệ mặc đồng phục quản lý, mà là nhân viên bảo dưỡng mang đồng phục của công ty thiết bị điện, ban đầu là những ánh mắt nghiêm túc sầu lo, sau khi nhìn thấy bọn họ, tất cả đều mở to hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ mờ ám không rõ.
Hạ Tử Giác nhíu mày, đưa tay dời ra khỏi người nàng.
Nàng nháy nháy mắt, đầu tiên đứng thẳng người dậy, lúc này mới phản ứng một cách u mê lên tiếng nói: “Thang máy sửa xong rồi sao?” Tiếp sau là lên tiếng hoan hô, “Chúng ta được cứu rồi, thật tốt quá!”
“Các ngươi không sao chứ?” Một gã nhân viên bảo vệ hơi lớn tuổi tiếng lên hỏi, tiếp theo hướng về phía Hạ Tử Giác cúi chào, cung kính xin lỗi hắn, “Xin lỗi, Hạ tổng tài, (để zậy hay hơn là tổng tài Hạ chứ nhì ^O^) đã khiến ngài gặp sự cố ngoài ý muốn như vậy, thật cảm thấy có lỗi.” Không thể nghĩ rằng Hạ Tử Giác, tổng tài tập đoàn Liên Chuẩn, lại bị mắc kẹt như vậy.
“Cảm thấy thật có lỗi.” Hai người đi cùng khác cũng cúi đầu xuống nói.
Hạ Tử Giác nhíu mày cả người cứng đờ, hoàn toàn không kịp ngăn bọn họ làm lộ thân phận hắn, tòa nhà cao ốc rộng lớn này tuy là nơi làm việc của hơn mười công ty, nhưng tập đoàn Liên Chuẩn chiếm hết một nửa số tầng, nhân viên quản lý cao ốc đương nhiên không thể không nhận ra hắn.
Cô gái bên cạnh cứng đờ quay đầu nhìn hắn, ngượng ngùng mở miệng, “Hạ… tổng tài?!”
“Tiểu thư, vị này chính là Hạ tổng tài của tập đoàn Liên Chuẩn.” Quản lý cao ốc đứng cạnh cửa thang máy rất nhiệt tình giới thiệu với nàng.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Dịch Tiểu Liên trắng bệch không còn chút máu, thầm nghĩ nên đào đâu cái hầm mà chui vào, sẽ không ra ngoài gặp người nữa. (tỷ định làm chuột chũi ah`)
Dịch Tiểu Liên lấy trán gõ vào bàn, phát ra âm thanh bịch bịch bịch bịch bịch.
“Tiểu Liên, ngươi đang làm gì thế?” Đồng sự Giáp tranh thủ thời gian nghỉ trưa vội vã trở về từ phòng photocopy, đi ngang qua chỗ ngồi của nàng, trông thấy hành động quái dị ấy, không nhịn được mà dừng chân lại hỏi nàng một cách đầy nghi hoặc.
“Muốn chết thôi.” Dịch Tiểu Liên hơi yếu ớt nói, giọng nói không rõ.
“Cái gì?” Đồng sự Giáp không nghe rõ.
“Đừng chú ý đến ta, cứ để cho ta chết đi cho rồi.” Dịch Tiểu Liên chán ghét bản thân thì thầm thêm lần nữa, vẫn như trước, tai của đồng sự Giáp không nghe rõ lắm.
Nhún vai, có rất nhiều công việc đang chờ hắn giải quyết, đồng sự Giáp thật sự không dư thời gian để nghe cô nói, sau khi liếc mắt nhìn cử chỉ quái dị của nàng, lúc này mới tiếp tục bước qua trở về chỗ ngồi của chính mình tiếp tục làm việc.
Về phần Dịch Tiểu Liên còn lại là tiếp tục đem trán gõ vào bàn, vẫn còn chìm đắm trong cảm giác chán ghét bản thân mình.
Nàng rốt cuộc là bị sao thế này, tại sao lại ngu ngốc mạo phạm hắn kia chứ?
Cho dù không nhận ra đó là tổng tài đại nhận của công ty mình còn tốt đẹp hơn nhiều so với bản thân tứ phía đều phê bình, phỉ báng…
Ô ô, nàng muốn chết, không phải bị tổng tài đại nhân chém đầu, cũng là chết vì xấu hổ, nàng thật sự muốn chết, ô ô ô…
Lại nói tiếp, hết thảy mọi chuyện này muốn trách phải trách mẹ nàng, nếu bà không ảo tưởng quá mức, bắt nàng đến công tác tại tập đoàn Liên Chuẩn với động cơ xấu, nàng cũng sẽ không mang theo ý thức phản loạn, coi thường, cho là không thể cùng con trai cả nhà họ Hạ kiêm đương tổng tài kia nói chuyện phiếm một chút, để tránh khơi dậy sự nghi ngờ ngay cả đối phương trông như thế nào, tròn dẹt mập ốm ra sao, cũng không muốn đ