
o ngực cô vốn hỗn loạn giờ càng thêm đè nén, thang máy
vừa mở ra cô một hơi xông ra ngoài, khách sạn xa hoa dần dần biến mất
sau lưng ,cô một người mờ mịt bước nhanh ở trên đường,tựa hồ muốn nhanh
chóng rời xa chỗ này,xem chuyện tối hôm qua như chưa từng xảy ra.
Không biết đi bao lâu đến khi chân cô đau mới dừng ở một chỗ trên quảng
trường ngồi xuống trên ghế dài. Lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho
Hạ Vi Lương,lúc này cô là người duy nhất bản thân có thể tâm sự.
Nhưng vừa nhìn điện thoại di động thế nhưng tắt điện thoại,cô nhíu mày lại
càng sâu mở ra vừa nhìn cũng là Bành Duy Triết , cô là cô giáo dạy kèm
Anh ngữ tại nhà cho nam sinh lớp mười hai kia,cô đột nhiên nhớ tới ngày
hôm qua cô vốn có giờ dạy cho hắn, kết quả cô ngay cả chào hỏi cũng
không liền mất tích.
Do dự một chút cô vẫn kiên trì gọi lại cho
hắn,đứa nhỏ này cũng không phải là người không hiểu chuyện, quả nhiên
điện thoại vừa thông,tiếng hổn hển từ bên kia truyền tới.
“Hứa
Lưu Liễm,cô chết ở nơi nào vậy! Điện thoại di động cũng ngắt,gọi điện
đến ký túc xá thế nhưng cô cả đêm không có trở về,cô còn chút đạo đức
nghề nghiệp không vậy,không đến dạy gọi một cú điện thoại cũng không
được sao?”
Cô đưa điện thoại di động cách xa một khoản,đợi người bên kia rống xong cô mới vô lực mở miệng,
“Xin lỗi, tối hôm qua cô bị cảm phải đến bệnh viện truyền nước biển, điện thoại di động vừa vặn không còn điện. . . . . .”
Chuyện cho tới bây giờ cô không thể làm gì khác hơn là kiên cường tìm một lý
do giải thích cho mình, nếu không cô còn có thể dạy tiếp sao? Cô cũng
không muốn mất đi công việc này, bởi vì … dạy kèm tại nhà mẹ Bành Duy
Triết cho cô gấp đôi tiền lương, bởi vì Bành Duy Triết mỗi khi tức giận không biết đã đuổi bao thầy giáo dạy kèm tại nhà,chỉ có mình cô là duy
trì tới bây giờ .
Cô vừa mở miệng nói chuyện mới phát hiện tiếng
nói của mình khàn khàn,đây là hậu quả tối hôm qua sốt cao,do giọng cô
như vậynên tên thiếu niên táo bạo kia bỗng dưng trầm mặc lại,một lúc
sau mới không vui mở miệng,
“Tối hôm qua làm trễ thời gian của tôi hôm nay cô phải dạy bù, tối nay sáu giờ cô phải xuất hiện đúng giờ ở nhà cho tôi!”
Nói xong thiếu niên kia buồn bực lầm bầm một câu.
“Cô có biết tôi lo lắng gần chết hay không!”
Sau đó liền bốp một tiếng cúp điện thoại.
Hứa Lưu Liễm nhìn bị điện thoại bị cúp phiền não từ trên ghế dài đứng dậy
đi tới trạm xe buýt, Bành Duy Triết đối với cô có chút ít mập mờ,cô
không phải là không hiểu, chẳng qua là không muốn để ý tới. Hắn lớp mười hai, cô là đại học năm thứ tư,nhìn thế nào cũng không được. Trong lòng Hứa Lưu
Liễm vẫn còn hoảng hốt khi trở lại ký túc xá, mấy người trong ký túc
xá đều ở đây,vừa nhìn thấy cô mặc quần áo như thế mọi người không khỏi
sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó thì tiếng giễu cợt sắc bén vang
lên.
“Ai u,những người khác không về ngủ cả đêm thì ra là đi bán
thân thể,nhìn người ta cả người đều là nhãn hiệu nổi tiếng kìa,xem ra
đây là khoản tiền lưu hành nhất năm nay đây!”
Hứa Lưu Liễm khẽ
nhíu mày không để ý chê cười của đám người nọ,bò lên trên giường kéo
chăn che lại đầu mình,đối với các người ấy mắt không thấy thì tâm không
phiền.
Cô ở cùng sáu người này trong ký túc xá,lên tiếng châm
chọc cô là Lại Mỹ Lâm. Lại Mỹ Lâm người cũng như tên, xinh đẹp và kiêu
ngạo, cha mẹ là người làm ăn rất có danh tiếng trong thành phố,vì nhà có tiền làm cho tính tình Lại Mỹ Lâm ngang ngược càn rỡ .
Hứa Lưu
Liễm không biết tại sao Lại Mỹ Lâm từ năm nhất đại học đã nhìn cô không
vừa mắt,cô tự nhận bản thân đối với mọi người hòa nhã và kiêm tốn, mà cô lên đại học cả người cũng không nổi bật,không tham gia các hoạt động
trong trường, thành tích cũng không đứng đầu thủy chung giữ vững ở bậc
trung, lại càng không diện quần áo trang điểm xinh đẹp quá,nhưng chính
là không biết nơi nào đắc tội Lại Mỹ Lâm.
Thật ra thì cô nào biết rằng,cũng bởi vì dáng vẻ cái gì cũng không tranh giành điềm tĩnh đơn
giản tính tình vừa vặn là loại Lại Mỹ Lâm lớn lối kêu ngạo chán ghét
nhất ,Lại Mỹ Lâm cho là tất cả việc là do cô ra vẻ thanh cao.
Trong phòng ký túc xá này có sáu người ở chung,trong đó có hai bạn cùng phòng từ năm nhất đã bắt đầu một lòng nhào vào học tập lập chí muốn thi
nghành nghiên cứu, cho nên rất ít tham dự những thứ tranh đấu vụn vặt
trong túc xá , thật ra thì có nhiều lần các cô nhìn không được muốn thay Hứa Lưu Liễm ra mặt,sau đó lại bị tính ương ngạnh của Lại Mỹ Lâm hù dọa trở lại.
Đổi lại còn hai người còn lại thích nịnh nọt,nhất trí
đứng ở bên phe Lại Mỹ Lâm đối với cô tràn đầy địch ý.Cô thường ở trong
lòng cười khổ, ai nói đại học là nơi đẹp nhất,có ai lại biết bên trong
có nhiều chuyện không chịu nổi hơn so với bên ngoài.
Cũng tỷ như lúc này, một người trong đó phụ họa theo lời giễu cợt vừa rồi của Lại Mỹ Lâm.
“Nhìn dáng vẻ ngày thường lạnh lùng ăn trên ngồi trước, thật ra thì trong
xương so với ai khác cũng như JIAN, không trách được dám tát Quách thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh bất tỉnh,thì ra sau lưng người ta có chỗ dựa!”
Tiếng nói vừa dứt ba người