XtGem Forum catalog
Lâu Chủ Vô Tình

Lâu Chủ Vô Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323330

Bình chọn: 7.00/10/333 lượt.

ạo, rạng rỡ.

Ẩm Tâm Nhị gương mặt ửng hồng bước vào, Tàng Ca đang ngây người bên cửa sổ. Cả hai thấy đối phương đều có chút xấu hổ. Cuối cùng, Ẩm Tâm Nhị ấp úng nói: “Tàng đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”

Men theo hồ sen, hương hoa mai thơm mát ngập tràn, nhưng Tàng Ca vẫn cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó. Bầu trời âm u, tuyết như sắp rơi, Ẩm Tâm Nhị ngượng ngùng mở miệng: “Tàng đại ca, nếu muội muốn gả cho Vu Chung, liệu lâu chủ có cho phép không?”

Tàng Ca sững sờ…

Ẩm Tâm Nhị kể rõ ngọn ngành, Tàng Ca cũng không biết nói gì thêm.

Gió bỗng thổi qua rừng mai, hoa rụng chao nghiêng. Âm Tâm Nhị từ nhỏ lớn lên cùng Tàng Ca, lập tức nhảy lên: “A, mai rơi như tuyết. Tàng đại ca, vẽ cho muội một bức, nhanh nhanh!”

Tàng Ca khó xử nhìn quanh, Ẩm Tâm Nhị đã nhanh chóng sai người đi lấy bút nghiên.

Thế là Tàng Ca ngồi trên một phiến đá hơi bằng múa bút. Ẩm Tâm Nhị thấp thoáng giữa rừng mai, người đẹp hơn hoa. Tàng Ca yên lặng nhìn một lát, hạ bút lưu loát như nước chảy mây trôi.

Lãnh Phi Nhan cũng tới vào lúc này, Vu Chung theo sau, vẻ mặt không còn lạnh lùng như xưa nữa. Ám Tâm Nhị đợi Tàng Ca vẽ tranh nên thấy họ cũng không hề động đậy.

Lãnh Phi Nhan liền đứng sau Tàng Ca, người trên giấy hiện ra, bông hoa mai như có sức sống, tóc dài tung bay theo cánh mai, thanh thoát mà kiều diễm.

Vu Chung bước tới ôm lấy cô gái giữa hoa mai lên, không nói một lời đã đi. Âm Tâm Nhị giãy giụa trong lòng hắn: “Đợi đã, ta còn muốn cùng lâu chủ..

Vu Chung đáp trả bằng hai từ đanh thép: “Im miệng.”

Chú thích

(6): Lạnh lùng lạc xuống hồng trần, là thật là giả vẫn là ta g cố gắng tĩnh tâm vẽ tiếp, Lãnh Phi Nhan đứng yên tại chỗ, hương hoa thơm mát trong không khí khiến người ta có chút động lòng.

Chàng múa bút trên giấy, phóng khoáng ký tên. Lãnh Phi Nhan cất tiếng mang chút mất mát: “Huynh chưa từng vẽ cho ta!”

Tàng Ca im lặng. Ngôn Ngôn ngày trước chỉ đọng lại trong hắn một hình ảnh: Dưới bóng trời xanh mây trắng nơi Phượng Hoàng cốc, nàng tóc đen áo dài tung bay như tiên nữ trong mây. Còn Lãnh Phi Nhan bây giờ, dùng màu đỏ mới họp?

Yến lâu gặp phải khó khăn khi tiêu diệt Phích Lịch đường ở Chu thành. Lúc đi hai mươi tư người, ba người trọng thương trở về, nói là đối phương có một con quái vật vô cùng lợi hại giúp đỡ, đao thương không chém nổi, uy lực rất lớn.

Lãnh Phi Nhan chau mày, thầm lo sợ vũ khí mua được từ những kẻ xuyên không nên cũng không đám khinh thường. Nàng lập tức lệnh cho Kinh Lôi sứ mang theo người, tức tốc dãi gió dầm sương tiến tới Chu thành.

Nếu là trước đây, Tàng Ca khó tưởng tượng ra tình cảnh một cô gái ăn ngủ trong rừng cùng một đám đàn ông. Nhưng với Lãnh Phi Nhan thì thấy rất bình thường.

Trong rừng có cây, trên cây có con rắn từ từ bò đến. Tàng Ca nhìn nó dần bò tới gần mình, cảm thấy chẳng có vấn đề gì, lẽ nào nam tử hán lại sợ mấy thứ này sao? Đang định bắt nó, Hàm Quang kiếm của Lãnh Phi Nhan phi tới, găm con rắn lên cành cây. Tiếng kiếm vang lên, lòng Tàng Ca như có tiếng vang theo. Nàng vẫn luôn để ý tới chàng sao?

Hôm sau, khi Tàng Ca tỉnh dậy nhìn, con rắn chết như cành cây khô cạn nước.

Một tháng sau đó mới tới Chu châu. Lãnh Phi Nhan xem xét vết thương trên người họ, mặt đầy vẻ nghiêm trọng. Theo như mọi người hình dung, quái vật kia cả người bọc sắt, không giống hình người, phía dưới là chiếc bánh xe đang lăn, nhưng cũng không phải lăn, tóm lại kỳ quái vô cùng.

Lãnh Phi Nhan nhìn thấy con quái vật ấy tại Phích Lịch đường, quả nhiên hung tợn. Nàng nhìn con quái vật kia có chút đăm chiêu.

Lúc trở về, mọi người đưa ý kiến, có người nói dùng hỏa công, có người nói dùng thủy công, nhưng sự thật chứng minh đó là điều không thể. Tàng Ca ngồi im lặng một bên, Kinh Lôi cũng không thể không liếc nhìn Lãnh Phi Nhan cầu cứu. Nàng khoanh tay ngồi nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ: “Kinh Lôi, nếu chúng ta đào một cái hố phía dưới Phích Lịch đường, liệu có đảm bảo bên trên không phát hiện?”

Kinh Lôi ngơ ngác, nghĩ nghĩ: “Có thể, Yến lâu có chuyên gia về mặt này.”

“Được, từ phía tường Đông đào xuống, đến trước vũ khí phóng hỏa kia hơn một trượng, hố phải lớn hơn thứ vũ khí đó hai, ba lần. Nửa tháng có đủ không?”

“Lâu chủ muốn?” Kinh Lôi vỗ trán, vội vàng gật đầu: “Thuộc hạ phái thêm người, nửa tháng là đủ.”

Lãnh Phi Nhan gật đầu: “Đừng làm lỡ đại hội thường niên của Yến lâu.”

Kinh Lôi cúi người rồi lập tức bắt tay vào việc. Có lúc Tàng Ca nghĩ, rốt cuộc trong đầu nữ nhân này có bao nhiêu kế sách.

Trong vòng nửa tháng, Lãnh Phi Nhan rảnh rỗi dẫn Tàng Ca đi khắp nơi. Trước kia chàng cũng thích du sơn ngoạn thủy, nhìn tranh chàng vẽ là biết.

Hai người đi ngắm thác nước Chu châu. Lãnh Phi Nhan để chân trần, xách váy nghịch nước. Tàng Ca mang theo bút mực, nhân lúc nàng chơi đùa vui vẻ cầm cọ vẽ tranh.

Nhưng vẽ được một nửa… chàng nhíu mày, nét vẽ dở dang nhưng không sao tìm được cảm giác. Chàng mới phát hiện thì ra chàng vẽ không ra nàng. Người chàng có thể vẽ ra chỉ có một, nhưng đó không phải Lãnh Phi Nhan.

Lãnh Phi Nhan chạy đến bên cạnh hỏi chàng đang làm gì, chàng vò tờ giấy, kh