
từng mảng xanh tím.
“A, em làm gì!” Thiên sứ hoảng sợ, liên tục lùi về
phía sau!
“Em chỉ biết, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu,
vô sỉ!”
“Nhưng mà này thiên sứ, em rất ngạc nhiên, vài lần
nhỉ?”
Tề Phàm đầu tiên là hèn mọn nhìn bọn họ, tiếp theo vẻ
mặt tò mò thêm với thèm nhỏ dãi hướng tới gần Thiên sứ.
“Ai cần em lo!”
Hàn Phi còn ở đây, thiên sứ cũng không dám lỗ mãng.
“Ối, không nói nữa à, thế tiếp tục vậy.”
Trở về ngồi, cô để cho thiên sứ tiếp tục chỉnh tóc.
Bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, nhặt súng và đạn
lên, cô sâu kín hỏi Thiên sử.
“Thiên sứ, nếu đổi là anh, anh cũng lựa chọn giống nam
chính trong MV à?”
“Ừ, yêu một người, sẽ không để ý chết vì anh ta, chẳng
lẽ không đúng sao?”
Thiên sứ vẻ mặt thâm tình, nhìn Hàn Phi qua gương.
“Đổi là em, em sẽ không thế, em sẽ lựa chọn giết chết
đối phương.”
“Vì sao?”
Thiên sứ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, cô đối với Lạc Kì
là cái dạng gì, anh nhìn rất rõ ràng. Một khi đã như vậy, cô làm sao có thể?
“Yêu một người, nên sống vì anh ta, em luyến tiếc
người em yêu, đỡ để một người giết chết em còn sống phải khổ sở.”
Mỗi người xem mv, đều cảm thấy hành vi nam nhân vật
chính làm người ta cảm động, sinh vô số hảo cảm với anh ta, đây mới là mục đích
của đạo diễn.
Có ai có thể nói rõ, người còn sống và người đã chết,
người nào đau hơn?
Ba ba ba! Kha Cơ Lạc đứng ngoài cửa, nhiệt tình vỗ
tay.
“Sao thế, lại tìm tôi diễn nữa à?”
“Tôi sợ cô đi đổi đạn giả thành đạn thật nên đến ngó
trước.”
Hai người gần đây thường giương cung bạt kiếm như vậy,
Hàn Phi và thiên sứ đã sớm thấy nhưng không thể trách được.
“Yên tâm, tôi còn chưa hận anh đến mức có dũng khí
cùng anh đồng quy vu tận.” (cùng chết)
“Tề Phàm, em là người duy nhất, đoán ra dụng ý trong
câu chuyện của anh.”
Tề Phàm cả kinh, tác giả câu chuyện này là anh
sao?
“Kha Cơ Lạc, ý biểu đạt anh muốn là, người sống còn
đau hơn sao?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy nam nhân vật
chính thật vĩ đại, hy sinh vì nữ nhân vật chính. Nhưng, kỳ thật, người còn sống
kia, mới là người đau nhất.”
Tề Phàm không thèm nhắc lại, lần đầu tiên cảm thấy,
Kha Cơ Lạc kỳ thật cũng không đáng ghét như vậy.
“Nếu anh làm biên kịch, nhất định có thể kiếm rất
nhiều nước mắt của người xem.”
Ngẩng đầu, Tề Phàm cười đề nghị anh.
“Không cần, dáng vẻ cô khóc, xấu muốn chết!”
Nói xong, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi, Tề
Phàm mạnh mẽ nhớ tới, lời này, từng có một người, cùng giọng điệu đó, cùng
tiếng nói đó nói với cô.
Người kia, anh sao? (Nếu ai còn nhớ
có một người đánh đàn hát ngoài đường khi chị đang khóc nhé)
======
Trước màn ảnh Tề Phàm và Kha Cơ Lạc đứng nhìn
nhau.
Đạo diễn nói một tiếng bắt đầu, hai tiếng súng vang
lên, rồi ngã xuống lại chỉ có Kha Cơ Lạc.
Tề Phàm rớt nước mắt lắc đầu, chạy về phía anh.
Quỳ gối bên cạnh anh, ôm lấy anh, cô khóc tê tâm liệt
phế, anh lại cười giúp cô lau nước mắt.
Tiếp theo, màn ảnh phóng tới gần, đặc tả cảm xúc nam
chính.
Kha Cơ Lạc lúc này đãng nhẽ phải ngả đầu, mắt nhắm lại
rồi chết đi.
Nhưng anh lại giơ tay lên giúp cô lau lệ, vòng tay ra
sau đầu cô, hơi dùng lực, cô tới gần anh hơn.
Sau đó, anh hôn lên môi cô, như chuồn chuồn lướt nước.
“Lần trước nhìn thấy em khóc, anh cũng rất muốn làm
như vậy.”
Lưu luyến rời khỏi môi cô, nhẹ tay vỗ về mặt cô, sau
đó anh từ từ nhắm mắt.
Đạo diễn tuy cũng nghi hoặc, nhưng như vậy hiệu quả
thật sự hơn hẳn bình thường, nên không có kêu ngừng.
Tề Phàm phát triển kịch tình, tiếp tục khóc, chính là
càng khóc càng ủy khuất, càng khóc càng không dừng được.
Cho đến đạo diễn kêu ngừng, mọi người hoan hô vì đã
kết thúc cảnh quay, cô lại vẫn khóc dừng được.
Nghe gần hai tuần, “ai đau hơn” cô đã nghe nhiều
nên thuộc.
Nhưng cô thích nhất điệp khúc: “Tình yêu nhân gian có
bao nhiêu, phải đón biết bao biến cố; Người có tình kết thành chuyện tốt, đừng
hỏi là kiếp hay là duyên.
Lúc anh viết câu này, có phải anh cũng có loại tâm
tình đó?
Thay quần áo xong, cô, thiên sứ và Hàn Phi cùng đi ra
khỏi phòng nghỉ, Kha Cơ Lạc sớm chờ cô ở cửa.
Hàn Phi liếc mắt với thiên sứ, hai người đi ra xe chờ
cô trước.
“Sao thế, quay xong rồi mà vẫn còn tìm tôi diễn?”
Nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn vừa rồi, Tề Phàm không tự
giác mím môi.
“ Vì luyến tiếc em.”
Anh bỗng nhiên nặng tình, làm cho của cô nhanh mồm
nhanh miệng nhất thời không có đất dụng võ, đành phải thu hồi ngụy trang, thản
nhiên đối mặt với anh.
“Kha Cơ Lạc?”
“Đây là lần đầu tiên em gọi tên anh, anh cũng không
biết, tên của anh hóa ra lại dễ nghe như vậy.”
“Sao lại hôn tôi?”
“Hôn rồi, anh cũng không phải giải thích chứ.”
Anh xoay người, nhớ lại.
“ Lần đầu tiên nhìn thấy em, rõ ràng em khóc thoạt
nhìn đau như vậy, nhưng lại vẫn liều mạng nói chuyện tươi cười với người bên
kia điện thoại, cho dù anh ta căn bản không thấy, nhưng em vẫn cố gắng cười như
vậy.”
“Em làm cho anh nhớ đến một cô gái rất giống em, cô ấy
từng nói với anh, mỗi người đều có hai khuôn mặt, mặt phải đang cười nhưng mặt
trái lại đang khóc. Giống em lúc đó