Polaroid
Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324632

Bình chọn: 10.00/10/463 lượt.

được, tại sao lại có thể dùng chiêu đó chứ? Thật quá là bỉ ổi! Huynh chẳng có chút đạo lý nào cả…”

“Việc đó không liên quan đến đệ, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi, nhanh gọn mà đơn giản.” Giọng nói khoa trương, ngang ngạnh đến mức khiến người ta muốn xông tới đánh cho một trận.

“Không được, huynh làm vậy, hoàng huynh tức giận là đương nhiên rồi.”

“Lúc đánh cược, đệ cũng đâu có nói không được dùng mấy cách bỉ ổi thế này? Mau đưa tiền đây. Đường đường hoàng đế Bắc Uyển, lại định quỵt nợ sao? Hừm!...”

“Thế nhưng… thế nhưng…”

“Thế nào?...”

Giọng hai người càng lúc càng nhỏ, xem ra Sơ Tuyết đã chịu nhượng bộ. Đúng là Sơ Tuyết không thể là đối thủ của Tư Mã Lạc. Ngay đến một người thông minh tuyệt đỉnh như Mộ Dung Cảnh mà cũng thường xuyên thất thủ trước ngài cơ mà.

Khi biết rõ chân tướng sự việc, Thẩm Tố Nhi thực muốn thổ huyết tại chỗ. Đánh cược! Nàng đoán A Lạc tới đây hoàn toàn vì mục đích khác, nhưng thực không thể ngờ lại vì lí do vớ vẩn thế này. Tư Mã Lạc dám lấy nàng ra làm trò đùa? Điều quan trọng hơn nữa là ngài còn dạy Sơ Tuyết thuần khiết lương thiện những trò hư.

Thế nhưng, khi nàng nhìn sang nét mặt ngần ngại, xấu hổ của Mộ Dung Cảnh, đột nhiên cảm xúc hoàn toàn thay đổi.

“Phụt!... ha ha…”

Mộ Dung Cảnh lườm người phụ nữ đang vui mừng trước nỗi đau của người khác, rất muốn hỏi ông trời, lẽ nào, cuộc đời này của ngài đã định sẵn sẽ bại trong tay những người thân thiết của ngài sao?

Lúc hai người Tư Mã Lạc và Sơ Tuyết ra khỏi cung Triều Phụng, liền bắt gặp Hoàng Phủ Dịch đang đùa giỡn cùng Mục Nhi.

Một lớn một bé, đuổi bắt nhau hồn hiên giữa thanh thiên bạch nhật, tiếng cười vang lên không dứt. Nhớ lại vẻ lạnh lùng, vô tình, hỷ nộ thất thường trước kia, nay đã vui vẻ lại gần gũi, thực hết sức bất ngờ. Nhưng Tư Mã Lạc lại xem ra rất hiểu chuyện.

Bởi lẽ trước đó ngài đã từng tranh chấp, đối địch cùng Hoàng Phủ Dịch. Lúc đó, tuy rằng chàng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng trên thân người lại toát lên thứ cảm giác áp bức lớn lao, không phải ai cũng có được. Tuy nhiên, ngày nay, vị thiếu niên tuyệt thế ôn nhu tựa ngọc kia đang nở nụ cười của tình phụ tử sâu sắc, thực khiến người khác chẳng thể tưởng tượng ra đó lại là một người.

“Sơ Tuyết, tương lai sau này… Ha ha, cảm giác như thể sẽ vô cùng thú vị, ba người chúng ta…”

Sơ Tuyết bất giác ớn lạnh sống lung, tại sao cứ thấy lời nói có mưu đồ tính toán gì? Có điều, ba người họ thật đặc biệt. Trong lòng mỗi người đều có niềm tiếc nuối vô cùng lớn. Thế nhưng, đây đã có thể coi là kết thúc hoàn mỹ nhất rồi.

Chỉ là chuyện muốn làm tiếp theo…

“Ca ca, đệ muốn lập Mục Nhi làm thái tử.”

“Phụt.” Tư Mã Lạc toàn thân rung động, suýt nữa vấp ngã, liệu có phải mong muốn nhỏ nhoi kia của bản thân đã bị nhìn thấu?

“Đệ thậm chí đã lập thánh chỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếu cáo thiên hạ.”

Khóe miệng Tư Mã Lạc thoáng co giật, không, nói chính xác thì ngay cả đuôi mắt cũng đang co giật. Thế này là sao chứ?

Tiên hạ thủ vi cường. Tư Mã Lạc lập tức giả bộ bình tĩnh, khẽ ho một tiếng rồi dùng ngữ điệu huynh trưởng đưa lời kiến nghị “Sơ Tuyết, chuyện này không thể vội như vậy được. Mục Nhi vẫn còn nhỏ, đệ cũng còn trẻ… cứ để vài năm nữa đi. Đệ nên biết, lúc này lập Mục Nhi làm thái tử, vậy Hoàng Phủ Dịch sẽ thế nào? Chúng ta cũng không nên quá tuyệt tình.”

“Đệ sẽ mời Hoàng Phủ Dịch nhập cung, vừa làm phụ thân vừa làm sư phụ.”

“Hoàng Phủ Dịch đã nhận lời chưa?” Tư Mã Lạc có phần bất ngờ, một con người kiêu ngạo là vậy sao có thể chấp nhận sống tại nơi này?

“Đã nhận lời rồi!”

“Tại sao ta lại không thấy ai nói…”

“Thì lúc đó huynh không có mặt.” Sơ Tuyết thuận miệng nói ra, cứ như thể đó là sự thật hiển nhiên. Cùng lúc, trong lòng ngài vô cùng hoảng hốt. Thánh chỉ? Lại còn bất cứ lúc nào cũng có thể chiếu cáo thiên hạ? Và Hoàng Phủ Dịch đã nhận lời? Chỉ là, người trước nay chưa từng nói dối bao giờ như Sơ Tuyết sẽ khiến người khác khó lòng nghĩ ra là ngài đang nói dối. Ngay cả người tinh ranh, sáng suốt như Tư Mã Lạc cũng không hề hoài nghi.

Thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.

“Mục Nhi!” Sơ Tuyết thân thiết gọi tên cháu. Ngài muốn nhanh chóng chuyển đổi chủ đề nói chuyện.

Thấy Tư Mã Lạc và Sơ Tuyết bước tới, Hoàng Phủ Dịch gật đầu coi như lời chào. Lúc này, chàng đã biết, thì ra Mộ Dung Cảnh và Tư Mã Lạc thực sự là huynh đệ ruột thịt, nhưng bí mật này không thể truyền ra ngoài. Nếu chuyện Mộ Dung Cảnh và đế vương Nam Man là huynh đệ ruột thịt bị tiết lộ, sẽ tạo thành lời uy hiếp đáng sợ cho các nước lân bang. Chỉ là trước mặt, ba huynh đệ họ dường như chưa có dã tâm này.

Chàng cúi đầu nhìn Mục Nhi vẫn lặng người đứng cạnh bên, dịu dàng lên tiếng “Mục Nhi, mau chào mọi người đi.”

“Tam thúc thúc, chào thúc. Dung thúc thúc, chào thúc.”

Ngất! Tam thúc thúc thì không sai nhưng Dung thúc thúc thì hoàn toàn nhầm lẫn.

“Mục Nhi, phải gọi là nhị thúc thúc.”

“Nhị thúc thúc? Trước kia không phải vẫn gọi là Dung thúc thúc sao?”

“Người này… người này không phải là Dung thúc thúc, mà là một người khác…” Sơ Tuyết nhất thời cũng không