
̣t tiều tụy phẫn nộ đứng ở cửa.
“Thiên Tứ, anh đến đây từ bao giờ thế?” Cô lắp bắp kinh hãi, đột nhiên có một ý tưởng đáng sợ, chẳng lẽ anh hoàn toàn không có quay về sao. Vậy chuyện tối hôm qua
chẳng phải anh đều biết, điều này khiến cho cô làm sao có thể
chịu nổi.
Anh lại
không nói một lời chỉ là nhìn chằm chằm cô. Tối hôm qua tận
mắt nhìn thấy một màn kia khiến cho anh không thể tin, cũng
không có cách nào chấp nhận được.
“Thiên Tứ, trước tiên anh cứ vào trong nhà, nghe em giải thích, được không?” Thích Vi Vi có chút luống cuống, kéo anh đi vào.
Anh vẫn không nói một lời nào, rất muốn nghe xem cô giải thích như thế nào.
“Thiên Tứ, em không biết nên giải thích với anh như thế nào. Anh ấy
tên là Uông Hạo Thiên, chính là tổng tài của Uông thị.” Thích Vi Vi nói.
“Là anh ta sao?” Tuy rằng Hoàng Thiên Tứ đã sớm đoán được anh không phải người
bình thường, cũng đã từng hoài nghi nhưng mà thật không ngờ
đúng là anh ta. Có điều bọn họ làm sao lại có quan hệ với nhau??.
“Em
cùng anh ấy quen biết từ ba tháng trước. Có một ngày mẹ em đột nhiên phát bệnh chạy ra ngoài, nhầm tưởng xe anh ấy thành xe
của cha em nên đập xe của anh ấy.” Thích Vi Vi đem những
chuyện trải qua , cùng với chuyện chính mình sau lại đến bước
đường cùng không thể không bán thân, lại gặp được anh nói hết
một lần từ đầu đến cuối.
Hoàng Thiên Tứ làm sao cũng không nghĩ đến cô sẽ xảy ra chuyện lớn như thế, kích động cầm lấy bả vai của cô: “Vì sao em không nói cho anh biết? Vì sao không tìm anh để cho anh nghĩ biện pháp?”
“Anh có thể có biện pháp gì? Em không phải không nghĩ qua nói cho
anh, nhưng mà anh đi đâu mà tìm một trăm vạn. Em đã liên lụy anh
quá nhiều, làm sao còn có thể khiến anh cùng em chịu khó khăn.” Thích Vi Vi nhìn anh, nếu anh có biện pháp giúp đỡ mình, cô đã sớm nói.
“Anh không sợ bị em liên lụy. Em có biết anh yêu em, vì em cái gì anh cũng đều nguyện ý làm. Em hiểu chưa?” Anh quát.
“Em hiểu. Nhưng mà chính vì như thế, em mới không thể nói cho anh. Em dựa vào cái gì mà làm liên lụy anh.” Thích Vi Vi khóc, anh làm sao biết lúc trước chính mình thống khổ đến cỡ nào.
“Vậy em đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Nghĩ đến người
đàn ông khác có được em, anh sẽ thống khổ đến mức nào. Nếu
là như thế thì anh tình nguyện vì em mà mất hết tất cả.” Anh đã đau đến không muốn sống nữa.
“Em
đã từng nghĩ đến nhưng mà anh có cha, mẹ, có bà nội. Anh mất
hết tất cả, thế nhưng anh có nghĩ đến bọn họ không? Em không
thể ích kỷ như vậy.” Thích Vi Vi hỏi lại anh.
“Cho dù em nói đều đúng, nhưng mà em có nghĩ đến cảm nhận của anh
không? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh sau khi biết chân tướng
sự việc không?” Đôi mắt anh vằn đỏ nhìn chằm chằm cô.
“Em đã từng nghĩ đến, cho nên em mới thử anh. Nhưng mà anh nói nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ không để ý.”
Hoàng Thiên Tứ ngây ra một lúc, mới đột nhiên nhớ tới việc mà cô nói về
người bạn cùng lớp. Thì ra chuyện này là chuyện của chính cô, hèn chi anh vẫn cứ có cảm giác cô thay đổi, hóa ra cô thật sự thay đổi. Chính mình cũng thật là ngốc, nhưng mà nói là một
chuyện, sự thật xảy ra trên người của mình lại là một chuyện
khác. Thống khổ lấy tay đánh vào đầu của mình: “Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?”
“Thiên Tứ, anh không nên tự thương tổn chính mình, nếu anh muốn đánh
thì hãy đánh em. Em biết bản thân có lỗi với anh, làm anh bị
thương tổn, anh muốn làm thế nào đều được.” Thích Vi Vi ôm chặt tay anh, nhìn thấy bộ dạng anh như thế này lòng mình có bao nhiêu đau.
“Em
biết rõ anh sẽ không thương tổn em, em biết rõ anh yêu em nhiều
bao nhiêu. Tại sao em có thể đối xử với anh như thế?” Hoàng Thiên Tứ cho là chính mình sẽ rất đại nhân đại lượng, thì ra anh để ý như vậy, đố kị muốn chết.
“Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.” Cô khóc nói xin lỗi, trừ bỏ nói xin lỗi cô không biết chính mình còn có thể nói cái gì.
“Không cần, anh không muốn nghe em nói xin lỗi. Anh không cần. Vi Vi, em
nói cho anh biết, em yêu anh ta không? Em có yêu anh ta không?” Hoàng Thiên Tứ hết sức kích động lay cô.
Nhìn đến
anh kích động như thế, Thích Vi Vi không biết nên trả lời anh như thế nào. Cô không thể phủ nhận trong lòng mình có Uông Hạo
Thiên, cô lại càng không muốn tiếp tục lừa dối anh, đành phải
lắc đầu nói: “Em không biết.”
Tâm Hoàng
Thiên Tứ thoáng cái rơi xuống hố sâu, tuy rằng đáp án này anh
đã sớm dự cảm được, nhưng mà anh không nghĩ đến cô lại thẳng
thắn như vậy. Ánh mắt la