XtGem Forum catalog
Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324621

Bình chọn: 7.5.00/10/462 lượt.

y hôn.”

Anh gật đầu, từ khi mới bắt đầu anh đã không muốn kết hôn với

Daisy. Lúc đó kết hôn là bất đắc dĩ, hơn nữa bởi vì hiện tại anh không thể đợi.

“Haiz…” Bà Uông khẽ thở dài, không

biết nên nói cái gì. Bà không muốn con trai miền cưỡng, cũng

không hi vọng Daisy khổ sở, có lẽ chính mình từ khi mới bắt

đầu đã sai lầm rồi, không nên ép con.

“Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho Daisy,

con cũng không muốn thương tổn cô ấy. Nhưng lần này thật sự

không còn cách nào khác, Vi Vi mang thai, mẹ muốn con của con phải

lưu lạc bên ngoài sao?” Uông Hạo Thiên nói, anh biết mẹ rất mong

đợi ẵm cháu, anh có thể tưởng tượng được.

“Mang thai?” Ánh mắt bà Uông lập tức

trợn to, trên mặt lộ ra vui mừng, tươi cười: “Vậy có phải nói mẹ sắp có cháu nội không?”

“Có thể nói như vậy, tuy nhiên cũng

có thể là cháu gái.” Khóe môi Uông Hạo Thiên cũng lộ ra một

nụ cười, mặc kệ là trai hay gái, chỉ cần là con của anh cùng

Vi Vi anh đều thích.

“Cháu gái cũng tốt, cháu gái cũng

tốt.” Bà Uông cao hứng nói, tươi cười lại lập tức cứng đờ:

“Thế nhưng nếu Daisy không đồng ý thì sao?”

“Con sẽ cố gắng nói chuyện với cô

ấy.” Uông Hạo Thiên nói, bây giờ cũng không phải do cô quyết định nữa. Anh cũng nguyện ý tin tưởng Daisy sẽ đồng ý, từ nhỏ

cùng cô lớn lên, anh biết bản tính của cô rất thiện lương.

“Vậy con cố gắng nói chuyện với con bé xem sao.” Bà Uông hiện tại thật sự có chút khó xử.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Cho dù con và cô

ấy ly hôn nhưng cô ấy vẫn là một phần của nhà chúng ta như

trước , là em gái của con, con gái của mẹ.” Đoạn nhân tình này

chắc chắn sẽ không biến mất.

“Vậy là tốt rồi.” Bà Uông gật đầu,

vẫn còn có chút lo lắng, tuy nhiên mọi chuyện đã đến mức này

đã không thể theo mình được.

Daisy chạy về nhà liền nhìn thấy anh và mẹ ngồi ở trên ghế salon, chắc là đặc biệt chờ mình.

“Daisy, con đã về. Chắc là chưa ăn cơm, ăn cơm trước nhé.” Bà Uông đi tới nói.

“Mẹ, không cần đâu, con không đói

bụng. Để cho con với Hạo Thiên nói chuyện, được không?” Daisy

biết điều gì nên tới tóm lại là trốn không thoát.

Bà Uông nhìn bọn họ, sau đó nói:

“Được rồi, mẹ lên lầu trước, các con ở phòng khách nói đi.”

Bà không thể chen vào trong chuyện này bởi vì bà không biết nên giúp ai, trong bàn tay đều là thịt, ai thương tâm bà cũng sẽ

khổ sở.

“Hạo Thiên, anh có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Daisy ngồi vào đối diện với anh, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần.

“Daisy, anh không biết em đã nghĩ kỹ

chưa, anh không thể đợi nữa, lần này anh trở về là để ly hôn

với em.” Uông Hạo Thiên dứt khoát nói.

“Em đã nghĩ đến.” Daisy lộ ra một nụ cười tươi, mà người nhìn không hiểu hàm ý.

“Em đã nghĩ đến, như vậy anh hi vọng

em thành toàn anh. Tuy rằng chúng ta ly hôn nhưng mà chúng ta vẫn là người một nhà, anh không muốn thương tổn em. Anh chỉ là

không có cách nào yêu em.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, nói thật chân

thành.

“Em hiểu mà. Hạo Thiên, anh đợi em một chút.” Daisy nói xong xoay người đi lên lầu.

Uông Hạo Thiên không biết cô muốn làm

gì, chờ cô từ trên lầu đi xuống trong tay cầm một phần văn kiện đưa đến trước mặt anh.

Anh nhìn thoáng qua, mặt trên là dòng chữ tiếng Anh viết “đơn xin ly hôn” ngây ngẩn cả người nhìn cô,

cô đã sớm chuẩn bị tốt.

Lúc này Daisy mới lên tiếng: “Hạo

Thiên, sau khi trở lại Mỹ em nghĩ rất lâu, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, em không nên ích kỷ như vậy, biết rõ anh không yêu em còn

bắt buộc anh, không xứng với tình nghĩa của anh và mẹ đối với em. Thật ra từ bỏ tất cả chuyện này, giữ lấy một người đàn

ông không yêu mình chắc là sẽ không hạnh phúc, chỉ đáng tiếc

lúc trước em nghĩ rất đơn giản. Bạn bè nói với em có lẽ tình

cảm của em đối với anh không phải là tình yêu, mà chỉ là không muốn xa rời. Hiện tại nghĩ lại bọn họ nói rất có lý, cho

nên em suy nghĩ thật lâu và cuối cùng quyết định buông tay, viết

xong tờ “đơn xin ly hôn” này, định cùng bạn bè đi chơi vui vẻ sau

đó quay lại Thượng Hải tìm anh, không ngờ anh lại đến đây

trước.”

Uông Hạo Thiên thật không nghĩ có mấy

tháng không gặp mà cô giống như đột nhiên trưởng thành, càng

không nghĩ đến cô đã viết xong đơn ly hôn, vui mừng mang theo cao

hứng nói: “Daisy, cám ơn em.”

“Không, Hạo Thiên, hẳn là em nên cám

ơn anh. Cám ơn anh bao dung đối với em, anh có thể tha thứ cho em

vì đã tạo thành thương tổn cho anh không?” Nước mắt Daisy rơi

xuống nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, vốn dĩ cho rằng

mình sẽ rất đau lòng, lại thật không ngờ thật sự nói ra cũng

vô cùng thoải mái