XtGem Forum catalog
Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325141

Bình chọn: 8.5.00/10/514 lượt.

y cô, nhìn cô, giọng nói đầy hối hận: "Vi Vi, con không thể tha thứ cho ba sao? Hôm đó là ba quá xúc động, ba không nên đối xử với con như vậy. Ba mang tiền đến cho con đây."

"Ha ha." Cô cười lạnh mấy tiếng, quay đầu nhìn ông, "Một câu quá xúc động có thể khiến tôi tha thứ cho ông sao? Còn nữa, ông đem tiền về đi, tôi đã không cần nữa, để cho vợ con ông đi, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, tôi dựa vào cái gì lấy tiền của ông? Tôi sợ tôi sẽ không trả nổi." Từ lúc bị ông đuổi đi, cô đã thề, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ, cả đời cũng không.

"Vi Vi. Ba biết con bị uất ức. Con muốn ba làm sao con mới tha thứ cho ba, con nói đi." Thích Vĩ biết ông đã gây tổn thương cô. "Thật ra, từ đầu ba đã định đến đây, chỉ là không có thời gian nên mới chậm trễ."

"Ông đương nhiên không có thời gian rồi, tôi còn chưa chúc mừng ông mà. Chúc mừng ông sinh được một đứa con trai, chúc mừng ông được làm cha."Trên mặt Thích Vi Vi đau xót, lời chúc mừng nói ra thật đáng mỉa mai.

"Vi Vi, con đừng nói ba như vậy, con cũng là con gái của ba." Mặt Thích Vĩ mang vẻ thương tâm, ông không biết hiện giờ phải làm sao để bù đắp.

"Không cần. Hơn nữa tôi không có ba. Ông không xứng làm ba tôi." Thích Vi Vi kích động giằng tay ra, khóc lóc bỏ chạy.

"Vi Vi." Tay Thích Vĩ với theo, quan hệ giữa ông và con gái đã càng ngày càng xấu hơn mất rồi.

Đợi ở cách đó không xa, Uông Hạo Thiên hôm nay chợt có ý muốn đón cô tan học, vừa lúc nhìn thấy, còn nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng thật không ngờ cô lại có thể đối với ba mình lạnh lùng như vậy, oán hận đến vậy.

Thích Vi Vi vừa lau nước mắt vừa chạy, đột nhiên cảm thấy có người từ phía sau túm lại, lập tức quát:"Ông không nghe rõ sao? Tôi với ông không quan hệ..."

Tiếng nói vừa dứt lại ngẩn người, sao lại thế này, anh ta, anh ta sao lại ở đây? Thích Vi Vi rút tay ra, tức giận hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Hận ba em đến vậy sao?" Uông Hạo Thiên nhìn cô, cô hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo.

"Cái gì?" Cô ngây người một lúc mới hiểu ra anh đã nghe hết cuộc trò chuyện của cô. Khuôn mặt hờ hững quay đi "Đừng có nhắc đến với tôi, tôi không có cha." Sao cô lại có người cha như vậy.

"Không có cha? Em cần gì kích động như thế chứ?" Uông Hạo Thiên nói, xem ra cô hận ba mình rất sâu sắc.

"Đúng là tôi kích động, liên quan gì đến anh, buông ra, anh đi đi." Thích Vi Vi trút hết giận dữ lên người anh, ai bảo anh ta xui xẻo chạy đến đúng lúc làm chi.

"Em cố ý gây sự." Uông Hạo Thiên trừng cô.

"Tôi gây sự đó, ai bảo anh..." Thích Vi Vi chưa dứt lời chợt cảm thấy không ổn, ở đây là cổng trường, lỡ bị người khác phát hiện là tiêu đời, nên kéo anh lên xe, giục giã: "Chạy nhanh lên!"

Uông Hạo Thiên vừa lái xe vừa nhìn sắc mặt cô, dường như tốt hơn khi nãy mới lên tiếng: "Thật ra anh thấy ba em thật lòng muốn giải thích, em nên tha thứ cho ông ta, làm người phải có lòng khoan dung mà, huống hồ ông ta còn là ba em." Anh vốn không muốn nhiều chuyện thế này, nhưng không biết sao anh không thích thấy dáng vẻ cô oán hận ai đó.

Thích Vi Vi quay đầu hung hăng nhìn anh, không nói câu nào.

"Anh nói không đúng à?" Anh phớt lờ dáng vẻ muốn đánh người của cô.

"Anh thành mấy bà tám từ khi nào vậy? Mặc kệ tôi, tôi không muốn nói đến ông ta." Thích Vi Vi trừng anh.

"Em dám nói anh là bà tám, em thật cứng đầu, được thôi, em không nói chứ gì? Hôm nay anh càng phải nói rõ ràng với em." Uông Hạo Thiên cũng phát cáu, dừng xe trước cửa nhà, lôi cô vào phòng, bắt cô ngồi lên salon.

Thích Vi Vi bị kéo đau nhìn anh, "Anh điên hả, tự dưng xen vào chuyện của tôi làm gì."

"Em nghĩ anh ăn no không có gì làm nên đi xen vào chuyện của em à? Anh chỉ muốn cho em biết, đa số đàn ông đều phạm lỗi lầm, ông ta dù tội ác tày trời cũng là ba em, trong em vẫn chảy dòng máu của ông ấy." Uông Hạo Thiên nói từng từ từng chữ châm chọc cô.

"Anh..." Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh, nước mắt tuôn ra không ngăn nổi, đúng vậy, chuyện này cô không thay đổi được.

Thấy cô khóc, Uông Hạo Thiên cảm thấy mình nói hơi nặng lời bèn rút khăn lau nước mắt cho cô, hạ giọng: "Được rồi, chúng ta không nói về ông ấy nữa, cãi nhau vì ông ấy chẳng đáng chút nào."

"Thật ra, anh không biết gì hết." Thích Vi Vi khóc một hồi mới lên tiếng, giọng nói cũng khá hơn nhiều.

"Có ý gì?" Uông Hạo Thiên nhìn cô, chẳng lẽ còn có nguyên nhân gì khác?

"Anh muốn biết à? Được, tôi cho anh biết, nhớ lúc tôi đến công ty cầu xin anh, rồi anh từ chối không. Tôi đường cùng chỉ biết đi xin ông ta, đó là hi vọng duy nhất của tôi, chỉ vì ông ta là ba tôi, ông ta sẽ không thấy tôi chết mà không cứu..." Cô nức nở nói, ngừng lời một chút, giọng nói trở nên thù hận."Nhưng mà kết quả thì sao? Người đàn bà kia lại diễn trò cũ, nói tôi muốn hại chết con bà ta, ông ta lại đi tin bà ta mà không tin con gái ruột của mình, bảo tôi cút đi..." Nước mắt lại ràn rụa rơi xuống, "Ông ta sao lại không tin tôi? Sao lại từ chối con gái của mình? Sao lại ngay lúc con mình cùng đường còn bảo nó cút đi?"

Từng câu hỏi khiến Uông Hạo Thiên đau lòng, mới biết lúc ấy cô uất ức rất nhiều, mà dường như còn l