
h nửa mê… trong lúc đó luôn nghe được tiếng anh bên tai…
“Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không sao đâu.”
“Ngoan, mau ngủ đi, tất cả đều đã qua, không ai còn dám thương tổn em nữa.”
Lời nói dịu dàng như vậy là anh dành cho mình sao???
Cảm giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, Uông Hạo Thiên lập tức mở mắt, thấy cô đang nhìn mình, môi khẽ mỉm cười: “Tỉnh rồi sao, còn muốn ngủ thêm nữa không?”
“A… không cần, em muộn mất rồi…” Cô đột nhiên kêu to, lại bị anh một phen ôm vào ngực, bắt nằm xuống.
“Yên tâm, hôm nay là chủ nhật, có thể ngủ tiếp mà.” Uông Hạo Thiên ôm chặt cô, có điều cô không muốn ngủ, anh còn muốn ngủ nữa nha.
Chủ nhật? Giờ cô mới biết mình đã quá khẩn trương rồi. Im lặng nằm bên cạnh anh, đột nhiên nghĩ tới, hỏi:“Anh nói hai người kia không phải muốn bán em, vậy vì sao lại bắt em?” Cô thật muốn biết rõ chuyện này, chẳng lẽ sau này còn không biết vì sao mình bị bắt cóc ư???
“Ngu ngốc nha, đương nhiên là vì tiền rồi, bằng không em cho rằng đó là cướp sắc sao? Còn nữa, em như vậy còn chưa đến mức khiến người ta vừa nhìn đã muốn phạm tội đâu.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, hóm hỉnh nói.
“Anh nghiêm túc chút đi.” Thích Vi Vi tức giận nhìn anh, chẳng lẽ mình lớn lên kém cỏi vậy sao? Nghi ngờ nói: “Anh nói bọn chúng là vì tiền, có điều, vì sao bọn chúng phải lừa gạt em chứ? Vả lại, hình như bọn chúng căn bản không có ý đòi em nộp tiền mà, hay là như em đã nói, có điểm không hợp lý.”
Uông Hạo Thiên thấy cô đưa ra một chuỗi nghi vấn, hóa ra cô cũng rất thông minh, vô tội nói: “Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai? Chờ đến khi bắt được bọn chúng, chúng ta mới có thể biết được.” Anh không muốn nói cho cô biết chuyện của Lệ Na, càng không muốn cho cô biết cô bị bắt cóc vì anh.
Nghe thấy anh nói như vậy, Thích Vi Vi cũng không còn lý do phản bác anh, thở dài hi vọng nhanh chóng bắt được bọn chúng, để mọi chuyện có thể rõ ràng chân tướng.
Bắt gặp cô không nói gì, Uông Hạo Thiên lại nhìn cô, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, cũng là chờ mong trong lòng mình: “Vì sao lúc nguy hiểm lại gọi điện thoại cầu cứu anh???”
Cô ngẩn người một chút, khi đó hình như hoàn toàn không nghĩ tới ai khác, nhưng cô không muốn thừa nhận, liếc anh nói: “Đó là bởi vì anh có nhiều tiền nhất, em không tìm anh thì tìm ai đây?” Lý do này đủ rồi chứ???
“Phải không?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, “Vậy sau khi em chạy thoát tại sao còn gọi cho anh mà không phải là người khác???”
“Đó là bởi vì…” Thích Vi Vi đột nhiên nghẹn họng, ánh mắt tránh sang chỗ khác, vì sao cô lại gọi cho anh, căn bản cô cũng không nghĩ tới vấn đề này, lúc đó trong đầu chỉ nghĩ tới anh mà thôi.
“Nhìn anh trả lời đi.” Uông Hạo Thiên vươn tay xoay đầu cô lại, không để cô trốn tránh, anh thực muốn biết đáp án mà anh cực kỳ để ý này.
“Em… em không nghĩ nhiều như vậy…” Nhìn vào mắt anh, cô không biết vì sao lại thấy tâm hoảng ý loạn, không tìm ra lý do gì khác đành phải thật thà trả lời.
Uông Hạo Thiên lại nở nụ cười, vì đáp án này anh rất vừa lòng, người mà trong nguy cấp cô nghĩ tới chính là người cô quan tâm nhất, cần nhất… hôn lên trán cô, nói: “Ngủ thêm đi.” Thích Vi Vi lại bởi vì vấn đề của anh mà buồn bực bất an, anh hỏi đúng, vì sao trong lúc bản thân nguy hiểm nhất, bất lực nhất lại nghĩ đến anh mà không phải là anh Thiên Tứ???
Vì sao khi nhìn thấy anh, lại ủy khuất như vậy, kích động như vậy??? Vì sao nằm trong ngực anh lại an tâm như vậy???
Cô nghĩ không ra vì sao? Lòng của cô bắt đầu rối loạn, cô bị làm sao vậy???
Ba ngày sau…
Sở Thiên Lỗi cầm tư liệu đi vào phòng làm việc của Hạo Thiên: “Hai tên bắt cóc Vi Vi đã bị cảnh sát bắt được, thực chất chính là Lệ Na đưa bọn chúng mười vạn, nói đợi cô ta lên máy bay thì bọn chúng thả người, không nghĩ tới mọi chuyện lại phát sinh như vậy, bọn chúng muốn lấy của cậu một trăm vạn chạy trốn, sợ cậu báo cảnh sát cho nên đã đánh ngất cô ấy, nhằm kéo dài thời gian. Một trăm vạn kia bọn chúng cũng chưa kịp tiêu, tôi đã lấy lại rồi.”
“Hai tên đó thật đúng là ‘gậy ông đập lưng ông’ nếu bọn chúng tuân thủ đúng giao ước có lẽ tôi đã không báo cảnh sát, để bây giờ mất cả chì lẫn chài. Thiên Lỗi, cậu đi tìm vài người trong trại giam dạy dỗ bọn chúng một chút, cho dù ngồi tù tôi cũng không nghĩ sẽ tha cho bọn chúng.” Uông Hạo Thiên dặn dò.
“Được.” Anh gật đầu, lại nói: “Còn nữa, người đàn bà kia cũng rất thông minh, kỳ thật cô ta không đi Pháp mà dùng chứng minh giả để bay đi New Zealand, xem lại băng ghi hình ở phi trường thì đã muộn, cô ta đã chạy thoát, nếu quả thật muốn bắt cô ta chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”
“Dễ dàng, thực sự dễ dàng. Cô ta nghĩ rằng chạy trốn ra nước ngoài có thể không còn sơ hở nào sao? Tôi sẽ cho cô ta còn thê thảm hơn so với ở trong nước.” Uông Hạo Thiên cười lạnh.
“Vậy nên làm thế nào?” Sở Thiên Lỗi thắc mắc nhìn anh.
“Đương nhiên là có cách rồi, nếu không cậu nghĩ sao mà tôi phải bảo cậu đưa tiền cho cô ta chứ? Cô ta có thể tìm xã hội đen. Chúng ta vì sao không thể chứ? Đừng quên ở nước ngoài cũng có mafia đẳng cấp.” Anh đã sớm nghĩ ra kế hoạch này.
“Ý của cậu là tìm người xử