
” Đàm Tiếu Tiếu tức giận, trong lòng càng thêm ủy khuất, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, lôi kéo cô đi vào.
“Tiếu Tiếu, có lẽ anh ấy có chuyện, cậu cho anh ấy cơ hội giải thích đi, nếu cậu cứ đi như vậy, trong lòng mình sẽ rất áy náy.” Thích Vi Vi giữ chặt cô, không muốn cô đi vào thang máy.
“Mình đã nói chuyện này không liên quan đến cậu, chúng ta…” Nói còn chưa dứt liền thấy Lý Tường từ trong phòng đuổi tới.
Cũng một phen giữ chặt cô: “Tiếu Tiếu, em nghe anh giải thích.”
“Còn cần giải thích sao?” Cô quay mặt đi, nhưng mà anh đuổi theo làm cho lòng cô dễ chịu hơn nhiều, ít ra anh cũng không phải thờ ơ với cô.
“Cần, đương nhiên cần, cậu không muốn nghe nhưng mình muốn nghe.” Thích Vi Vi lôi kéo cô quay trở lại phòng.
Ngồi trên sô pha, Đàm Tiếu Tiếu vẫn tức giận như cũ, lạnh lùng nhìn anh, thấy anh cầm hai ly nước đưa cho hai người, lúc này mới chân thành giải thích: “Vi Vi, vừa rồi thật xin lỗi, tại anh quá khẩn trương, thật ra anh không phải tức giận với em, mà bởi vì cây son này đối với anh có ý nghĩa rất lớn.”
Hai người cùng nhìn anh, chờ anh kể lại chuyện cũ.
“Anh kinh doanh loại son môi này là loại đầu tiên, do chưa hiểu biết nên bị người ta lừa, bán giá cao một lô son môi không đáng một đồng này, chất lượng kém, phai màu lại thấm nước, kết quả anh lỗ vốn phải xử lý bằng cách bán giảm giá ở vỉa hè lô hàng, nhưng mà anh đã giữ lại cây son cuối cùng này, anh muốn bản thân phải nhớ kỹ thất bại của mình. Cho nên anh đã đặt nó ở nơi dễ thấy nhất, mỗi ngày nhìn thấy nó sẽ nhắc nhở anh. Mấy năm nay thành công cũng nhờ vào nó. Nó giống như sinh mệnh của anh vậy…” Lý Tường vẫn nhìn chăm chú cây son, ánh mắt và vẻ mặt khiến cho người khác nhìn không hiểu.
“Hóa ra là vậy, sao anh chưa từng nói với em chuyện này?” Đàm Tiếu Tiếu từ tức giận biến thành cảm động.
“Ngốc nghếch, anh chỉ muốn chia sẻ hạnh phúc của anh, thành công của anh, không phải thất bại.”Ánh mắt Lý Tường trở nên dịu dàng.
Thích Vi Vi nhìn anh, tuy rằng chuyện của anh cũng khiến cho cô thực cảm động, nhưng cô có một cảm giác nói không thành lời, có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết nói sao. Nhưng nhìn thấy hai người bọn họ hòa hảo như ban đầu cô cũng không muốn nghĩ nhiều. Thích Vi Vi từ nhà Tiếu Tiếu trở về tới cửa, đã thấy xe anh cũng dừng bên cạnh.
Uông Hạo Thiên ôm cô vào ngực, đi vào trong: “Về rồi sao, lại đi làm thêm à?”
“Không có, anh lại uống rượu?” Thích Vi Vi ngửi được mùi rượu từ miệng anh, muốn đẩy anh ra.
“Không còn cách nào khác, đây là xã giao, không thể không uống.” Uông Hạo Thiên hôn lên mặt cô, không biết từ đâu lấy ra một đóa hồng giơ trước mặt cô:“Thích không?”
Nhìn thấy đóa hoa kiều diễm, tâm tình của cô cũng trở nên vui vẻ, nhưng lại khó hiểu: “Tặng em sao?”
“Không phải, chỉ là muốn cho em xem thôi.”Uông Hạo Thiên đem hoa đưa lên mũi ngửi.
“Thật khó coi.” Cô lập tức đoạt lấy đóa hoa từ trong tay anh, không cười nhìn anh nói: “Sao anh lại nhỏ mọn như vậy, không phải anh có rất nhiều tiền sao? Vì sao chỉ có một đóa, hẳn nên là chín trăm chín mươi chín mới đúng chứ.”
“Đúng là một cô ngốc, không phải vấn đề tiền bạc, mà là ý nghĩa toàn tâm toàn ý, em không hiểu sao?” Uông Hạo Thiên yêu thương lấy tay vuốt chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, rốt cuộc khờ vẫn là khờ.
“Toàn tâm toàn ý?” Thích Vi Vi cảm nhận được yêu thương của anh, là đối với mình sao? Trong lòng bất an khẩn trương, là anh nói hay rượu nói? Cô không dám chứng thực, cũng không muốn chứng thực.
Che giấu đi bất an của mình, ném hoa trả anh: “Anh có nhiều tình nhân như vậy, còn hiểu được cái gì là toàn tâm toàn ý sao?”
“Em ghen à?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
Lòng cô đột nhiên nhảy lên, giả bộ nhìn anh: “Ai ăn dấm chua của anh, em lại không phải là thích anh.”
“Thật không?” Uông Hạo Thiên nâng cằm cô lên.
Bị anh nhìn chăm chú làm cho cômcó chút chột dạ, cúi đầu phẩy tay giống như đang nghe một chuyện nhàm chán vậy.
“Nhàm chán sao? Vậy chúng ta làm chuyện có ý nghĩa chút.” Uông Hạo Thiên dựa vào cửa, nói bên tai cô, đột nhiên vươn tay ôm lấy cô: “Hôm nay anh muốn cùng em tắm uyên ương.”
“Cái gì?” Thích Vi Vi sửng sốt, mặt lập tức hồng tới tận cổ, lập tức giãy khỏi anh: “Em không muốn.”
“Phản đối vô hiệu, bởi vì anh muốn em.” Uông Hạo thiên ôm cô trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.
Trên mặt đất một đống quần áo hỗn độn, Uông Hạo Thiên tựa vào bồn tắm, ra lệnh cho cô: “Giúp anh tắm rửa đi.”
“Mặc kệ anh, tự mình tắm đi.” Thích Vi Vi ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thân thể trần trụi của anh.
“Thật sự mặc kệ sao?” Anh lại đột nhiên nhích lại gần, từ sau lưng ôm lấy cô, hỏi.
“Anh muốn làm gì, còn không mau tắm đi, mặc kệ chính là mặc kệ.” Da thịt tiếp xúc làm cho thân thể cô trào lên một cảm xúc khác thường, thậm chí muốn xoay người ôm lấy anh…
“Được, em đã mặc kệ không giúp anh tắm, nhưng anh lại nguyện ý giúp em tắm nha.” Tay của Uông Hạo Thiên không an phận vuốt ve lưng của cô.
“Em tự mình tắm được rồi.” Anh chạm đến làm cho cơ thể cô căng thẳng, muốn né tránh nhưng anh cao lớn nh