Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325430

Bình chọn: 8.00/10/543 lượt.

g cô phải nhắc nhở mình không thể lấn sâu vào tình yêu đối với anh…

Cô cứ việc cảnh báo mình bao nhiêu lần, nhưng vẫn không quản nổi lòng mình, vẫn hàng ngày bên cửa sổ ngóng chờ anh trở lại. Anh đi rồi cô mới biết mình nhớ anh thế nào.

Trong quán ăn nhanh, Hoàng Thiên Tứ nhìn cô có vẻ không yên lòng, lại đăm chiêu, tay quấy ly nước nhưng căn bản không biết đang suy nghĩ gì.

“Vi Vi…” Anh khẽ gọi, nhưng cô lại không có phản ứng. Ánh mắt anh lóe lên một tia phức tạp.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, cô dường như giật bắn mình, vội lôi điện thoại ra, nhưng căn bản không phải điện thoại của cô mà là của người khác. Vẻ mặt thất vọng buông điện thoại xuống.

“Vi Vi, em đang đợi điện thoại sao?” Anh hỏi, điện thoại của ai khiến cô khẩn trương như vậy, vẻ mặt thì luôn hoảng hốt. Gần đây khi đi cùng anh, cô thường là người một nơi tâm một nẻo, có hỏi cô cũng không chịu nói.

“Hả?” Thích Vi Vi sửng sốt, liền nhìn thấy trong mắt anh vẻ bi thương, mới phát hiện mình đã làm tổn thương anh. Cùng anh đi ra ngoài cô vẫn coi anh là người thay thế, cho nên không nói chuyện nhiều với anh. Cô khi nào lại trở thành bộ dạng như vậy, thật đê tiện, đáng giận… không được, ai cô cũng có thể làm tổn thương, duy có Thiên Tứ là không được. Cố gắng mỉm cười nói: “Là chờ điện thoại của Tiếu Tiếu, nhưng mà không thể nói cho anh được. Đây là bí mật của con gái nha.”

“Chỉ cần em không muốn nói, anh sẽ không hỏi nữa.” Nghe được lời giải thích của cô, Hoàng Thiên Tứ dịu dàng nói. Có lẽ mình đã quá đa tâm rồi.

“Anh Thiên Tứ, anh không cần tốt với em như vậy, cũng không cần chiều em quá, em sẽ bị anh làm hư mất.” Trong lòng cô tràn đầy áy náy nhìn anh.

“Vi Vi, em là người con gái anh yêu, anh không chiều em thì chiều ai? Anh còn muốn chiều em cả đời này.” Anh vẫn tươi cười dịu dàng như trước.

“Đây là anh nói đó nhé, phải chiều em cả đời không được nuốt lời.” Cô tận lực tươi cười, nhưng trong lòng thầm nói với anh câu xin lỗi. Thích Vi Vi nằm trên giường, nhìn chằm chằm điện thoại. Đã ba ngày trôi qua anh vẫn bặt vô âm tín, cũng không gọi một cuộc điện thoại nào, cô phải tự thuyết phục bản thân có lẽ vì anh quá bận rộn.

Năm ngày trôi qua, anh vẫn như cũ không có tin tức, di động cũng không hề vang lên, cô tự nói với mình anh phải chăm sóc cho mẹ, hoặc trong nhà đã có chuyện gì nên không có thời gian.

Bảy ngày trôi qua, anh vẫn là không hề có tin gì, điện thoại cũng không đổ chuông, cô lại tự dặn lòng chẳng lẽ anh muốn dành cho mình một niềm vui bất ngờ chăng?

Đứng trước cửa sổ, cô nhìn không chớp mắt ra ngoài trời, anh nói nhiều lắm là cuối tuần, có khi nào đột nhiên anh trở lại hay không? Đợi từ lúc bầu trời tối đen cho đến hừng đông, bóng dáng anh vẫn không xuất hiện.

Cô từ ôm hi vọng biến thành thất vọng, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục mình, có phải là anh đã gặp chuyện gì khẩn cấp hay không?

Lại ba ngày nữa trôi qua, cô từ thất vọng trở thành tuyệt vọng. Cô thật khờ dại, sao lại tin lời của anh chứ. Có lẽ anh đã quên đi cô, có lẽ anh đã có bạn gái mới rồi.

Không nghĩ lung tung nữa, muốn gọi điện, nhưng lại sợ quấy rầy anh, cô tin rằng nếu anh thật sự thích mình, để ý đến mình, thì cho dù có chuyện gì quan trọng, thời gian gọi điện hẳn là vẫn có. Vậy chỉ có thể chứng minh anh hoàn toàn không quan tâm đến mình. Quên đi, cô cần gì phải rước lấy muộn phiền chứ…

Bởi vì tuyệt vọng, cô một lần nữa lấy lại tinh thần, đến lúc này mới phát hiện dường như đã vài ngày chưa gặp Tiếu Tiếu, cô ấy đi đâu rồi? Vội vàng chạy đi gọi điện.

“Alo, Tiếu Tiếu, cậu đang ở đâu vậy, sao dạo này không thấy cậu đâu hết.”

“Vi Vi, mình đang ở nhà.” Giọng Đàm Tiếu Tiếu qua điện thoại như không còn sức sống.

“Tiếu Tiếu, cậu làm sao vậy? Sao giọng lại mỏi mệt như vậy? Cậu đang ở nhà nào, mình tới thăm cậu.” Thích Vi Vi quan tâm hỏi.

“Ở nhà của mình, mình bệnh rồi.”

“Cái gì? Cậu bị bệnh? Có nghiêm trọng không? Cậu chờ chút, mình lập tức qua liền.” Thích Vi Vi có chút nghi hoặc, vì sao lại không phải là nhà Lý Tường?

Vội vàng chạy tới nhà cô, liền thấy cô nằm đó, vẻ mặt tiều tụy, đau lòng hỏi: “Tiếu Tiếu, sao cậu lại đổ bệnh vậy? Anh ấy đâu? Sao không chăm sóc cậu chứ?”

“Vi Vi…” Đàm Tiếu Tiếu đột nhiên ôm lấy cô khóc lớn.

“Đừng khóc… đừng khóc… nói cho mình biết là ai ăn hiếp cậu, có phải là Lý Tường không?” Thích Vi Vi vỗ về cô, có thể đoán ra, bởi vì cho dù có sinh bệnh cũng không quay về nhà của bọn họ, hai người không phải là ở chung một chỗ ư?

“Vi Vi, mình nên làm gì bây giờ, anh ấy không thương mình, hóa ra anh ấy hoàn toàn không thương mình… không thương mình…” Đàm Tiếu Tiếu khóc thật thương tâm.

“Rốt cuộc sao lại như vậy? Cậu nói rõ ràng đi, sao cậu lại biết anh ta không thương cậu?” Thích Vi Vi nhìn cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho cô tiều tụy đến vậy chứ?

Đàm Tiếu Tiếu khóc nửa ngày, mới từ từ bình tĩnh lại: “Hôm đó, khi bọn mình thân mật, trong lúc anh ta lên đỉnh đột nhiên gọi tên Phương Thải. Mình đã ngây ngẩn cả người, giống như bị tạt cả chậu nước lạnh lên người, đau tận tim gan. Vi Vi, cậu có biết cảm giác này như thế


Polly po-cket