
i đàn
ông thì có là gì, cô tin bản thân có thể làm được...
Có thể được, nhất định cô sẽ làm được!
***
“Khu đất phía đông Hồng Kông xử lý đến đâu rồi?”, Cận
Trọng Kỳ uể oải đưa tay day day huyệt thái dương, bộ dạng không chút hứng thú
nhìn đống văn kiện chất cao trên bàn. Cảm giác bản thân sắp bị khối lượng công
việc đồ sộ đó nhấn chìm đến nơi.
“Cũng sắp hoàn thành rồi, tuần sau có thể bắt đầu được”, thư ký Chiêm Khắc Cần
xem xét lịch làm việc, nét biểu cảm trên mặt giống hệt Cận Trọng Kỳ, “Cậu muốn
đến công trường chủ trì lễ Động thổ sao?”.
“Làm ơn đi!”, Cận Trọng Kỳ chán nản, “Công ty có nhiều người như vậy để làm gì?
Cứ tùy ý cử một giám đốc nào đó đi là được, đừng làm phiền tôi vì mấy việc nhỏ
nhặt này!”.
Tuy anh rất nhiệt tình trong công việc nhưng dù sao cũng là con người chứ đâu
phải máy móc, phải có thời gian để nghỉ chứ. Hơn nữa, dạo này mẹ cũng tạo áp
lực lớn quá nên anh muốn nghỉ ngơi một thời gian.
“Sao vậy, dì Cận lại giục à?”, Chiêm Khắc Cần cười thông cảm.
Chiêm Khắc Cần và Cận Trọng Kỳ trên danh nghĩa là ông chủ và nhân viên, nhưng
thực ra hai người vốn là bạn học thân thiết hồi đại học. Vì vậy Chiêm Khắc Cần
hiểu rất rõ gia cảnh nhà họ Cận, cũng thân với mẹ của Cận Trọng Kỳ.
Gần đây chẳng biết do uống nhầm phải thuốc gì mà dì Cận đột nhiên quan tâm đến
chuyện hôn nhân của Cận Trọng Kỳ, nghe nói thúc giục liên tục. Có điều, xét về
tuổi tác thì dù sao Cận Trọng Kỳ đã ba mươi mốt rồi, cũng phải tính đến chuyện
kết hôn, sinh con và thực hiện những nghĩa vụ khác của người đàn ông.
“Còn không phải sao?” Cận Trọng Kỳ nhớ lại mẹ mình lúc dùng cơm cũng nói, đi
tắm cũng nói, đáng sợ nhất là trước khi ngủ cũng phải rửa tai nghe thêm lần
nữa. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, anh cũng thấy ngán ngẩm rồi.
“Ai bảo cậu không kiếm bạn gái? Nhưng đúng là không hiểu sao cậu vẫn ‘chịu’
được?” Đàn ông mà, đương nhiên cũng có nhu cầu về “một mặt nào đó”. Nhưng đối
với một người như Cận Trọng Kỳ, thật không tài nào hiểu nổi bình thường cậu ta
làm gì để tiêu hao “sức lực” nữa.
“Thôi đi! Ngày nào cũng như ngày nào tôi bị công việc đè cho bẹp gí, làm sao
được hạnh phúc như cậu, về nhà còn có vợ để ‘ôm ấp’?”, Cận Trọng Kỳ ra vẻ tủi
thân than thở như sợ Chiêm Khắc Cần không biết được anh đã cố gắng thế nào.
“Có việc mà làm, nghĩa là cậu đang kiếm ra tiền, chẳng lẽ cậu muốn ngày ngày
đều tẻ nhạt trôi qua đến mức nhàm chán? Nếu vậy công ty này gặp nguy rồi.” Lật
đến trang cuối cuốn lịch làm việc, hai vai Chiêm Khắc Cần dần chùng xuống.
Trời ơi! Lịch làm việc của cả năm gần như đã kín mít, xem ra kế hoạch đi nghỉ
cùng vợ có nguy cơ bị đổ vỡ rồi.
“Đúng vậy, tôi kiếm được tiền có nghĩa là cậu sẽ không bị đuổi việc, vậy tại
sao cậu không chia sẻ bớt gánh nặng công việc với tôi?” Tốt nhất là có người để
anh chia sẻ công việc, như vậy anh có thể thoải mái hơn một chút.
“Ngoài khoảng thời gian riêng tư sau giờ làm việc, thời gian của tôi đều bị cậu
chiếm dụng hết thế này, muốn thêm cũng không có đâu”, Chiêm Khắc Cần có vô số
lời oán thán, nhưng hầu như chỉ là than thở bằng những lời vô tình cả.
“Được rồi! Dù sao số tôi cũng khổ rồi!”, anh thở dài dựa vào ghế sofa nhắm mắt
thư giãn.
“Bên dì Cận cậu định làm thế nào?” Ngoài chuyện công việc ra hai người họ cũng
rất quan tâm đến cuộc sống của nhau.
“Còn định gì nữa?”, Cận Trọng Kỳ mở mắt phải, vẻ như có như không liếc nhìn
Chiêm Khắc Cần, “Tốt nhất là Thượng đế cho một tiên nữ xuống trần để giúp tôi
thỏa mãn yêu cầu của mẹ, được như vậy tôi sẽ vô cùng cảm ơn Phật tổ!”.
“Cái gì với cái gì?” Thượng đế và Phật tổ hình như không cùng một đạo mà? Chiêm
Khắc Cần không khỏi nghẹn lời. “Đây không phải là chuyện yêu cầu của dì Cận, mà
thực ra dì đang nghĩ đến ‘nhu cầu’ của cậu đấy”, thở dài, anh nghiêm túc nhìn
Cận Trọng Kỳ, “Có điều, cậu thật sự nghĩ vậy à?”
“Thật.” Nguyên tắc của anh là “con thỏ không ăn cỏ gần hang”, vì thế dù trong
công ty, không ít nhân viên nữ có tình ý nhưng anh vẫn khéo léo từ chối. “Hơn
nữa tôi cũng có kế hoạch kết hôn trong năm nay, chỉ còn thiếu một người phụ nữ
thôi.”
Những người quen thân với Cận Trọng Kỳ đều biết rõ, anh là người rất nguyên
tắc. Kế hoạch là căn cứ để thực hiện mọi việc, vì thế đương nhiên anh sẽ có một
kế hoạch hoàn chỉnh cho mình; bao gồm thành lập công ty, mở rộng biên chế, thậm
chí làm cho “Xây dựng Kỳ Ký” trở thành một tập đoàn xuyên quốc gia. Tất cả đều
được thực hiện theo đúng kế hoạch của anh.
Giống hai chữ “Kỳ Ký”, anh như một con thiên lý mã không ngừng lao về phía
trước; hoặc cũng có thể do thần số mạng đặc biệt ưu ái anh, hay đúng là anh có
điểm nào đó hơn người. Tóm lại, các kế hoạch của anh chưa từng sai một bước chứ
đừng nói đến thất bại. Thật không ngờ ngay cả việc trọng đại trong đời người
vốn khó đoán định như hôn nhân cũng được anh cẩn thận sắp xếp trong kế hoạch.
Quả thật ngoài sức tưởng tượng.
“Đây chắc chắn là điều cậu muốn sao?”, đôi khi Chiêm Khắc Cần cũng không hiểu
nổi cách suy nghĩ của Cận Trọng Kỳ nên cậu ta mới hoài nghi hỏi lại.
“Cậu thấy tôi