
trở lại, cuối
cùng Thanh Lệ cũng buông tay ra, nhưng tiếng “nương” ấp ủ quá lâu trong
cổ họng ta đã kẹt lại tại đó, không còn thoát ra được nữa. Đôi tay run
run, ta gói tro xương nương vào chiếc khăn thêu. Cùng muôn vàn giọt lệ
chan chứa khuôn mặt, ta phát thệ nhất định phải hủy diệt những kẻ phá
hoại hạnh phúc gia đình ta, đồng thời lật đổ toàn bộ đám Thiên đình đã
tàn sát con dân Ma vực kia.
Hơn năm vạn năm sau, ta lao tâm khổ tứ không
ngừng tụ tập cư dân Ma vực còn sống sót. Dưới sự giúp đỡ của hoàng tử Xà tộc, cũng là quân sư đầu tiên của nương năm đó, ta bắt đầu kiến lập lại Ma quốc mà nương đã khổ công gây dựng, trở thành Vực chủ đương nhiệm.
Trong thời gian này, tin tức của Cốc Liên từ
Thiên đình liên tiếp rót xuống. Cô bé sinh ra trong hồ bảo liên trước
ngai Phật Tổ, trải qua ba ngàn năm sau khi tu thành hình người đã vinh
dự kế nhiệm vị trí Quang Hoa thánh nữ của Liên Liên tộc, sau đó thông
qua sự tiến cử của Phật Tổ, được Ngọc Hoàng phong thành Lam Liên tiên
tử, cai quản toàn bộ hoa sen trên thế giới, phụ trách dẫn dắt Liên hoa
yêu cốt sinh ra từ oán khí hoa sen bước vào nghi thức Thiên đình, cuối
cùng vì tài hoa xuất chúng nên được Vương Mẫu đề cử làm một trong năm
đại tiên tử chấp sự của Dao Hoa cung.
Dường như tất cả những danh vọng và hào quang đều tụ lại trên Liên Liên, khiến trước mặt người khác, cô bé trở nên tiếng
tăm và cao quý vô hạn. Tuy nhiên không hiểu vì sao, lúc ta lén lên trên
Thiên đình nhìn trộm muội muội một lần thì đập vào mắt ta lại là ánh mắt buồn bã chất chứa thăng trầm và một dáng vẻ cô đơn của Liên Liên. Cái
vẻ hoạt bát đáng yêu, đôi khi nũng nịu dễ thương, có lúc tinh quái
nghịch ngợm vẫn thường thấy hồi muội muội còn thơ bé đã hoàn toàn biến
mất, thay vào đó là hình ảnh nàng tiên nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, cao quý nho nhã đang độ chớm xuân nhưng trái tim muôn phần băng giá, lạnh hơn
cả đống tro tàn.
Đó là muội muội ta sao? Ta tự hỏi mình như thế.
Liệu có phải cuộc sống của Liên Liên không vui? Nếu vậy ta phải làm thế
nào mới lấy lại nụ cười cho muội ấy? Mọi việc đều bắt đầu từ khi Liên
Liên lên Thiên đình, vậy liệu có phải chỉ cần đưa muội ấy trở về thì
muội ấy sẽ quay lại là cô bé ngày xưa? Ta rất tin vào nhận định của
mình.
Sau thời gian dài chuẩn bị tư tưởng hành động, ta quyết định làm theo ý kiến của Diệp Thanh Lệ: Phá giải năm tầng phong
ấn của Như Lai. Trong bước đầu thực hiện, nếu không phải nhờ Thanh Lệ
liên tục nhắc nhở thì suýt chút nữa ta đã mềm lòng mà làm hỏng việc lớn
rồi. Quả vậy, ta đã gần như muốn bỏ cuộc, bởi phải chứng kiến Cốc Liên
trải qua bảy kiếp sống chẳng bằng chết, lòng ta đau đớn khủng khiếp.
Sau bao ngày chờ đợi đằng đẵng, cuối cùng ta đã
nhìn thấy chiến thắng đầu tiên. Vào kiếp thứ tám, Liên Liên mở được một
tầng phong ấn, thậm chí còn nhập ma. Vui mừng quá đỗi, ta vội vàng chạy
đến, song vẫn chậm một bước. Địa Tạng Vương tàn nhẫn đã kịp đả thương
muội ta khiến cô bé chẳng còn cách nào khác, đành phải tái nhập luận hồi ngay trước mắt ta.
Vào kiếp thứ chín, Cốc Liên có mười sáu năm thọ
mệnh, vậy là ta có khoảng thời gian mười sáu năm để hành động. Lợi dụng
Lan Hoa tiên tử, một tiên nữ bị tình yêu làm cho mù quáng của Dao Hoa
cung, ta đã giải thành công tầng phong ấn thứ hai của Cốc Liên. Sau đó,
như thể được nương ngầm phù hộ, tầng phong ấn thứ ba và thứ tư liên tiếp được mở. Nhìn thấy ý thức của Liên Liên chìm vào tầng phong ấn cuối
cùng, ta hài lòng nghĩ có lẽ thời điểm muội ấy trở về Ma vực chẳng còn
bao xa nữa…
4 Thánh nữ sau song sắt
Khi bay về nhân gian, Cốc Liên tình cờ bắt gặp
sắc đỏ kỳ dị, những dòng đỏ rực như máu tươi lăn trên sắc trắng tinh tế
của đôi gò má cô thiếu nữ.
“Thì ra là vậy! Trước đây sức mạnh Mê hoặc nhãn
được giấu kín nhờ phong ấn của người cha.” Có phần kinh ngạc nhìn đôi
mắt đang dần biến sắc của Mị Gia, Cốc Liên khẽ gật đầu: “Cho nên bọn họ
không hề phát hiện ra điều dị thường và để mẹ ở lại”.
“Á… mắt ta!” Bỗng nhiên, cô gái đưa tay che mắt, thét lên đau đớn: “Đau quá!”.
“Phong ấn bị giải đương nhiên sẽ khổ sở rồi, chỉ
là sau khi bí mật hiển lộ, liệu những người kia có bỏ qua cho mẹ không?” Cốc Liên quay đầu, nhìn mấy người đang bước tới ngoài cửa sổ, tự lẩm
bẩm rồi hạ mình xuống phía hông nhà.
“Huynh trưởng, nghe nói Nguyệt Thiên trưởng lão
bệnh rất nặng, nhất định là do con yêu nữ đó làm hại rồi.” Trong đám
người, một phụ nữ trung niên trề môi với thái độ ghét bỏ kỳ thị, “Lúc
đầu, khi bức tử con hồ ly tinh Lâm Mị Nương, muội đã chẳng bảo cứ để hồ
ly tinh con theo một thể cho rồi, nhưng huynh lại khăng khăng để nó kế
nhiệm vị trí Quang Hoa thánh nữ, thật nực cười…”.
“Muội câm miệng cho ta!” Người đàn ông vừa được
gọi là huynh trưởng bỗng quay phắt lại, nghiêm mặt nạt muội muội: “Dù gì cũng là trưởng lão Liên Liên tộc, sao cứ mở miệng ra là muội lại nói
lời khó nghe. Bảo con gái Nguyệt Thiên là yêu tinh, chúng ta chọn yêu
tinh làm Thánh nữ, chẳng phải đồng nghĩa với việc chúng ta đều là yêu
tinh hết sao? Bớt lời đi một chút cũng chẳng ai bảo muộ