
năm nghìn năm sau thời khai thiên lập địa, Ma giới sinh sôi thịnh vượng, Thiên chi liên nữ[4'> có Mê hoặc nhãn sẽ sa vào Ma vực, đồng thời dùng ánh mắt mê hoặc đầy
yêu khí để mê muội chúng sinh. Chí tôn Phật giới phải liên minh với mười hai vị tướng Thiên đình mới có thể tiêu trừ tai họa đến tận gốc rễ, dọn sạch đám sâu mọt phá hoại tam giới…
[4'> Thiên chi liên nữ: Người con gái hoa sen của Thiên giới.
Ánh mắt mê hoặc đầy yêu khí? Cốc Liên cười khẩy
gấp trang sách lại. Hóa ra mọi thứ đã sớm được các chư tiên Thượng cổ dự báo. Điều đáng buồn nhất là mẹ cô lại không hề biết những khó khăn gian lao trở thành vận mệnh cả đời mình đã được định sẵn từ lâu ở một nơi
nào đó. Định mệnh giống như một khán giả tàn nhẫn, lạnh lùng cười nhạo,
hờ hững bàng quan ngắm nhìn thế nhân vùng vẫy trong bộ đồ chơi xếp hình
chế sẵn theo khuôn từ trước, cứ mãi vô tri mà cố gắng tranh giành và
phấn đấu, sa đọa và suy sụp, rồi cuối cùng trăm người như một đều chỉ đi đến kết cục cái chết chờ đợi mà thôi.
Nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung, ánh mắt Cốc
Liên tìm kiếm xung quanh. Từ hôm vô tình gặp cha mẹ quá cố bên hồ, cô đã nhận ra rằng nơi mình đang ở lúc này không phải là thế giới vẫn quen
thuộc trước đây. Cũng giống như câu chuyện đi xuyên không gian và thời
gian trong truyền thuyết, cô đang trở về thời khắc vốn thuộc về Mị Gia
và Nạp Y La. Tuy không hiểu nguyên nhân song Cốc Liên cảm thấy cực kỳ
ung dung tự tại, bởi nơi đây không có người nào chú ý tới sự tồn tại của cô, kể cả lúc bay lượn ngay dưới tầm mắt Như Lai cũng chẳng có vấn đề
gì cả.
Tùy tiện ném quyển Thiên thư quý giá xuống đất,
Cốc Liên quay về hồ bảo liên đã chọn làm nơi trú ẩn lâu nay. Đưa tay
chạm khẽ vào những đóa sen trong hồ, một cảm giác lạnh lẽo xa lạ bỗng
dâng lên trong lòng. Nơi đây không phải là hồ bảo liên quen thuộc của
cô, cũng không có sự ấm áp vẫn khiến cô cảm thấy an nhàn thoải mái.
Phải làm sao mới có thể trở về không gian, thời
gian quen thuộc đây? Cốc Liên đau đầu nghĩ ngợi. Tuy ở đây được hưởng
thú vui không ai để ý, nhưng đến hòn đá cô cũng không cầm lên được, tồn
tại theo cái cách y hệt như một hồn ma không có thực thể vậy.
“Bẩm Phật Tổ, Nạp Y La tôn giả cầu kiến.” Giật
mình bởi tiếng nói, Cốc Liên bất giác đưa mắt ra phía cửa. Đó là chí
thượng tôn giả Nạp Y La, chính là người trông giống như Như Lai như hình với bóng, cũng là người cha cô chưa từng gặp mặt kể từ khi sinh ra.
“Truyền tôn giả tấn kiến.” Như Lai giơ tay ra hiệu, trên gương mặt hiền từ tràn ngập hoan hỷ.
“Bần tăng Nạp Y La bái kiến Đại Nhật Như Lai.”
Dường như là huynh đệ sinh đôi, từ cửa một vị cao tăng cúi đầu chầm chậm bước vào: “Sư huynh vẫn khỏe chứ?”.
“Ha ha! Lão nạp rất khỏe, đa tạ sư đệ hỏi thăm,
Nạp Y La giáng trần du lãm mấy thập kỷ, liệu có thêm trải nghiệm gì
chăng?”, Phật Tổ hỏi han, nhìn khuôn mặt giống mình như đúc với ý cười
càng đậm nét.
“A di đà Phật, bần tăng lần này hạ phàm đã trải
nghiệm được khá nhiều bụi trần.” Chẳng chút câu nệ ngồi xuống ghế, chí
thượng tôn giả chậm rãi tâu lên vị Phật tối cao: “Nguyên nhân của tất cả nỗi thống khổ thế gian đều không vượt qua ba chữ: Tham, Sân, Si. Gốc rễ của ba chữ này lại không gì ngoài chữ Dục. Khổ não của người phàm trên
thế gian đều từ dục mà ra, trong lòng có dục sẽ không nhìn thấu được
ranh giới sinh từ tình, lại càng dễ bị ma quỷ cám dỗ. Phật ta từ bi độ
hóa giúp chúng sinh vạn vật xem nhẹ tình ái lợi danh, từ đó cởi bỏ ma
quỷ trong lòng và tiến cao thêm một bậc”.
“A di đà Phật, xem ra ngày sư đệ thành Phật đã
chẳng còn xa nữa. Có thể nhìn thấu sinh tử thế gian, xem nhẹ danh lợi
phàm trần, tiến tới đại ngộ triệt để là Y La có hy vọng phong Phật đó.”
Như Lai gật đầu, môi giấu nét cười nhìn Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật bên
cạnh: “Cổ Phật có hài lòng với ngộ tính của Y La không?”.
“Vâng! Nạp Y La tôn giả đường xa mới về, chắc
chắn rất mệt mỏi, trước tiên cứ nghỉ ngơi chút đã, đợi mai chư Phật cùng tụ hội nghiên cứu Phật pháp rồi sẽ lại đến nghe, được chứ?” Không nhìn
ánh mắt khó hiểu của Phật Tổ, Nhiên Đăng phất tay ra hiệu cho chí thượng tôn giả lui đi.
“Cổ Phật có lời muốn nói?” Nhìn theo bóng lưng sư đệ đang xa dần, vẻ mặt Như Lai trở nên nghiêm túc.
“Phật Tổ từ bi lấy lòng khoan dung đối đãi với
người, nhưng số kiếp là điều tuyệt đối không thể xem nhẹ dù chỉ một
chút.” Khẽ nhíu mày, Thượng Cổ Phật đưa tay bấm đốt: “Tôn giả tuy coi
thường sống chết, xem nhẹ danh lợi song tai ách cuối cùng này e rằng vẫn không thể vượt qua. Thiên chi liên nữ đã xuất hiện, có thể gia nhập Ma
vực bất cứ lúc nào, Y La thì chính là khắc tinh trong số mệnh của người
con gái đó”.
“Ý Cổ Phật, lão nạp hiểu. Đó là số kiếp cuối cùng trước khi Y La thành Phật, cũng là số mệnh khó vượt qua nhất trong bảy
bảy bốn chín thử thách - ái tình.” Phật Tổ khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Lẽ nào thật sự không có cách gì thay đổi lời sấm trong
Thiên thư sao? Y La thật bất hạnh”.
“Các người đã sớm biết cha mẹ ta sẽ tương ngộ,
tại sao còn không ngăn cản?” Hết sức tức giận, Hàn Cốc Liên từ