XtGem Forum catalog
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324944

Bình chọn: 9.5.00/10/494 lượt.

vợ chồng ngồi đối

diện: “Ý của em là chúng ta nên mai táng một cách kín đáo, thần không

biết quỷ chẳng hay, người khác có hỏi thì bảo hai cháu đi nước ngoài

rồi, hiện tại không phải rất thịnh hành vụ đó sao, sẽ chẳng ai nghi ngờ

gì đâu”.

“Cứ như vậy đi!” Âu Dương Bạc Ngữ tỏ vẻ tán đồng, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Chỉ là… những người hầu trong phủ của cậu

liệu có đồn chuyện ra ngoài?”.

“Cái đó anh chị yên tâm, trong phủ của em đều là

người thật thà, lát nữa em đem ít tiền bịt miệng họ là xong ngay! Còn ý

chị ra sao?”

“Cũng chỉ còn cách đó thôi.” Nhạc Mai Đình miễn cưỡng gật đầu…

Vậy là, vài ngày sau, di hài của Âu Dương Nghi

Phong và Âu Dương Nghi Lộ đã được chôn cất một cách vội vã, tiếp đó Hàn

Ấu Kỳ bỏ ra hai trăm đồng đại dương nhằm bịt miệng toàn bộ đám người làm trong phủ.

Sự vụ xem ra đã xong xuôi, nhưng trong mắt Hàn Cốc Liên, một vấn đề khác vẫn còn đang tiếp diễn…

13

Hồ sen về đêm cực kỳ tối tăm và yên tĩnh, ánh

trăng rải trên những chiếc lá sen một màu nhợt nhạt. Mọi thứ đều có vẻ

hết sức bình thường, song cái khung cảnh tự nhiên này trong mắt Cốc Liên lại trở nên vô cùng ô uế.

Từ phía xa, tiếng bước chân chầm chậm đi tới, rồi một bóng người xuyên qua cánh cổng đầy ánh trăng bên cạnh, tiến về phía hồ sen.

“Tiểu Song, Tiểu Song, em ở đâu…” Âu Dương Bạc Ngữ thấp giọng gọi.

“Bạc Ngữ…” Giọng nói mềm mại quyến rũ thấu đến

tận xương đáp lại, từ trong bóng tối Nhạc Mai Song thân mặc váy voan

trắng, mặt hoa da phấn bước tới, dáng vẻ mềm yếu như thể gió thổi cũng

bay, đang tựa vào thân một cây tùng gần đó.

“Tiểu Song, anh đợi thời khắc này đã tám năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.” Âu Dương Bạc Ngữ vội vã

kéo Nhạc Mai Song vào vòng tay mình, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi

môi đỏ mọng mềm mại của người tình.

“Ư… Bạc Ngữ…” Nhạc Mai Song kích động thở gấp…

Trên mái nhà phía xa, Hàn Cốc Liên nở nụ cười

khinh thường nhìn Mai Song, lạnh lùng đánh giá đôi gian phu dâm phụ đang đắm chìm trong mê đắm.

“Tỷ tỷ, sao hôm nay Nhạc Mai Song muốn đến thăm tỷ, tỷ lại không chịu gặp?” Lam Úy đứng bên nghiêng đầu thắc mắc.

“Bởi ta ghét cô ta, từ khi cô ta còn là Mai Hoa

tiên nữ, ta đã không thích rồi, sau này cô ta đầu thai làm người, ta lại càng ghét hơn!” Hàn Cốc Liên cau mày.

“Ồ…” Lam Úy hiếu kỳ ngắm nghía Nhạc Mai Song ở phía xa: “Tỷ, cái gọi là ‘tình cảm’ ở loài người là gì vậy?”.

“Úy Úy, ta muốn muội nhớ kỹ, trên thế gian này

thứ đáng sợ nhất không gì hơn lòng người, muội vĩnh viễn không bao giờ

biết một khắc nữa nó sẽ thay đổi ra sao.” Cốc Liên nhìn Lam Úy: “Cho nên không được phép phát sinh hứng thú với cái gọi là ‘tình cảm’ ở loài

người, bởi ‘tình cảm’ chính đến từ lòng người, mà lòng người là thứ

không đáng tin cậy nhất”.

“Muội nhớ rồi.” Lam Úy gật đầu: “Con Dụ Dâm này chính là đang lợi dụng tình cảm của loài người phải không tỷ?”.

“Chính xác! Dụ Dâm thời kỳ đầu ký sinh trên thân

thể không có bất kỳ động thái nào, nó sẽ lén lút thăm dò tư tưởng của

người được ký sinh, tìm ra mặt yếu, rồi từ từ tiến hành cám dỗ và định

hướng, khiến người đó cuối cùng cũng tiếp cận mục tiêu nó chọn. Thường

thì lúc này mặt đen tối trong người bị ký sinh sẽ phát huy lên cực

điểm.” Hàn Cốc Liên giơ tay vẽ hình một đóa hoa sen: “Nhưng muốn buộc nó rời đi thật ra cũng rất dễ…”.

Bàn tay khẽ lật một cái, dấu hình hoa sen ngay

lập tức bay thẳng xuống phía đầm sen nghe “ùm” một tiếng, làm nước bắn

tóe lên đến hơn ba mét, tạo thành một trận mưa trút xuống đầu hai kẻ

đang gian díu bên hồ, khiến họ ướt sũng từ đầu đến chân.

“Á…” Nhạc Mai Song thét lên, vô thức lùi ra khỏi Âu Dương Bạc Ngữ: “Cái gì vậy, cái gì rơi xuống đó vậy?”.

“Không biết nữa!” Âu Dương Bạc Ngữ mò mẫm ra phía bờ hồ ngó xuống dưới: “Có khi từ trên trời rơi xuống cũng nên!”.

“Bạc Ngữ, em nghĩ có khi hôm nay thôi đi, em có

cảm giác bị lén theo dõi, bất an lắm.” Nhạc Mai Song run lẩy bẩy: “Em về trước đây”.

“Để anh đưa em về!” Âu Dương Bạc Ngữ rõ ràng cũng bị hiện tượng quái dị này làm cho sợ chết khiếp, liền vội vã cùng Nhạc

Mai Song rời khỏi hồ sen.

Đúng vào lúc bọn họ quay lưng, từ trên tay Nhạc

Mai Song, một con trùng nhỏ mảnh như sợi tơ chầm chậm thả mình tuột

xuống nền đất, trong khi hai người không hề biết đến sự tồn tại của nó,

cứ chạy xa dần…



“Úy Úy! Đó là Dụ Dâm đấy.” Cốc Liên hai tay chắp lại bay vọt lên không, Lam Úy cũng làm theo.

“Tỷ tỷ, Dụ Dâm chỉ nhỏ xíu vậy thôi hả?”, Lam Úy ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên là không! Kết giới sương mù khai mở!”

Hai bàn tay chắp lại của Cốc Liên bỗng dang ra, trong chớp mắt, một màn

sương mù bay về phía đầm sen và vây chặt lấy cái đầm: “Úy Úy dùng Cửu âm hỏa diễm đốt nó đi!”.

“Vâng, tỷ tỷ!” Lam Úy hai tay bắt chéo, lật lên

trên, một chuỗi những đốm lửa xanh sẫm cực lớn vù vù bay đi, từng đốm

hình cầu hướng về phía Dụ Dâm trên nền đất mà bùng tới.

Tiếng “Ú u…” vang lên, con Dụ Dâm bị Hỏa diễm bao vây, thân hình vốn nhỏ xíu bỗng chốc phình to với tốc độ chóng mặt,

chẳng bao lâu một con giòi trắng kích cỡ còn lớn hơn cả đầm sen xuất

hiện, chiếm h